TIỂU THƯ, ĂN XONG XIN THANH TOÁN - Trang 84

“Nói bậy!” Chu ba vừa nghe xong mặt đen sì: “Tính toán kết hôn

tương đương với kết hôn sao? Không có kết hôn mà dám ăn ở với nhau?
Không có kết hôn mà dám sinh con? Trưởng thành, đủ lông đủ cánh rồi
phải không?”

Chu ba nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Mặc một cái, chỉ nhìn Chu

Dĩ Mạt, vẻ mặt thất vọng rồi nói tiếp: “Con từ nhỏ đã được quản giáo
nghiêm khắc nhưng chuyện này con đã làm ba quá thất vọng. Con đi đi,
nếu đã rời khỏi cái nhà này thì sau này đừng quay về, thích cái loại đàn ông
nào thì đi với cái loại đàn ông đó!”

Chu Dĩ Mạt cúi đầu, lắp bắp không dám mở miệng. Ba cô là một giáo

sư đại học, coi trọng lễ tiết, nề nếp, từ nhỏ cô đã nể sợ ông. Hôm nay bị
mắng như vậy, nước mắt liền thi nhau tuôn rơi. Thẩm Mặc thấy Chu ba nói
cũng hơi quá nhưng đứng trên góc độ một người cha thì ai có thể chịu được
chuyện này? Anh cúi đầu vươn tay ra, nắm lấy tay cô: “Mạt Mạt đừng
khóc, anh ở đây, anh sẽ gánh chịu tất cả.”

Chu mẹ đứng ở một bên nhìn mà không khỏi đau lòng. Đó là đứa con

gái bà yêu thương từ nhỏ đến lớn.

Lúc con gái mang thai, một câu cũng không chịu nói, cũng không giải

thích gì hết rồi lại sinh đứa trẻ ra. Lúc ấy bọn họ bị chọc cho tức giận nói
lẫy mấy câu muốn cắt đứt quan hệ với cô kết quả lại không ngờ con gái bọn
họ lại bỏ nhà đi.

Kể từ khi con gái bỏ nhà đi, bọn họ cũng rất hối hận, tự trách, những

năm gần đây cũng không ngừng tìm cô nhưng cả cái Đài Loan lớn như vậy,
Chu gia lại mất hết mặt mũi mà công khai tìm người sao? Chỉ có thể lén lút,
yên lặng mà tìm kiếm nhưng mà len lén tìm người thì dễ lắm sao? Chu mẹ
cũng có chút tức Chu ba rõ rang là nhớ con gái như vậy nhưng mà bây giờ
con gái khó khăn lắm mới trở về thì lại bày ra cái dáng vẻ đó đối với con
gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.