TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 100

Cô có thể là chính bản thân mình, và anh vẫn thích cô. Nhưng giờ anh

dường như biến thành một người lạ, bí ẩn và giận dữ, làm cô cảm thấy
vụng về, ngượng nghịu như những lần phải đi Truro, trừ lần gần đây nhất,
khi anh mua cho cô cái váy vàng.

Cô nhìn trộm anh. Anh thật tốt. Anh phải quan tâm đến cô một chút chứ.

Anh sẽ không quá tức giận về cái tổ ong nếu anh không thực sự thấy thế.

Họ đi đến điểm cuối phía bắc của biên giới phía đông, và cuối cùng

Henry phá vỡ sự im lặng. “Chúng ta quay lại phía tây ở đây,” cô nói, đi đến
một cây sồi lớn.

“Tôi hy vọng trong đó cũng có một tổ ong,” anh đáp, hy vọng có chút

vui đùa trong giọng mình. Anh xoay người lại. Henry đang liếm ngón tay.
Cảm giác khao khát bùng cháy trong ngực anh, nhanh chóng lan ra khắp cơ
thể.

“Gì? Ồ không. Không có đâu.” Cô cười ngập ngừng khi nhìn theo hướng

anh chỉ, cầu trời tình bạn của họ bình thường trở lại.

Hoặc nếu không, liệu Dunford có ôm cô lần nữa không, bởi cô chưa bao

giờ cảm thấy an toàn và ấm áp như khi ở trong vòng tay anh.

Họ quay sang trái và bắt đầu đi theo đường biên phía bắc.
“Sườn núi này đánh dấu ranh giới của điền trang,” Henry giải thích. “Nó

chạy dọc theo chiều dài. Đường biên phía bắc khá ngắn, tôi nghĩ chỉ hơn
nửa dặm thôi.”

Dunford nhìn ngắm đất đai, đất của anh, anh tự hào nghĩ. Nó thật đẹp,

nhấp nhô và toàn màu xanh. “Những người tá điền sống ở đâu?”

“Ở phía bên kia ngôi nhà. Tất cả họ đều ở phía tây nam. Chúng ta sẽ thấy

nhà của họ khi kết thúc chuyến đi.”

“Thế kia là cái gì?” Anh chỉ về phía một ngôi nhà tranh nhỏ.

“Ồ, nó bị bỏ hoang rồi. Từ khi tôi sống ở đây cơ.”
“Chúng ta có thể khám phá nó không?” Anh cười với cô, và Henry gần

như có thể thuyết phục bản thân rằng chuyện lúc ở chỗ cái cây chưa hề xảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.