TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 98

“Ôi! Dunford, làm ơn,” cô nài nỉ. “Ngài đang làm đau tôi.”
Anh nới lỏng tay nhưng giọng nói vẫn rất khẩn thiết. “Cô thề đi.”

Cô đưa mắt tìm kiếm trên khuôn mặt anh, cố để hiểu cảm xúc này. Cô

dọc theo cổ họng anh co giật. Dunford đang giận dữ, đáng sợ hơn rất nhiều
so với những gì cô thấy khi họ tranh cãi về chuồng lợn. Và bằng linh cảm,
Henry nhận thấy anh đang kìm nén cơn thịnh nộ lớn hơn. Cô cố nói, nhưng
lời cô phát ra thành tiếng thì thầm. “Ngài đã từng nói với tôi là khi ngài thật
sự tức giận, tôi sẽ biết.”

“Cô thề đi.”
“Giờ ngài đang tức giận.”

“Henry, thề đi.”
“Nếu điều đó có nghĩa với ngài đến thế...”
“Cô thề đi.”

“Tôi... tôi thề,” cô nói, đôi mắt xám mở to bối rối. “Tôi thề sẽ không thò

tay vào tổ ong lần nào nữa.”

Mất một lúc để hơi thở của anh trở lại bình thường và cảm thấy có thể

nới lỏng tay khỏi vai cô.

“Dunford?”

Anh cũng không hiểu sao mình làm thế. Chúa mới biết anh không định

làm thế, không hề, dù anh muốn làm thế cho đến khi cô gọi tên anh bằng
giọng run run mềm mại, và có cái gì đó trong anh vỡ vụn. Anh ghì chặt lấy
cô, vùi mặt vào mái tóc thì thầm, nhắc đi nhắc lại tên cô. “Ôi, Chúa ơi,
Henry?” anh nói, giọng khàn khàn, “Đừng bao giờ dọa tôi như thế nữa, cô
hiểu không?”

Henry chẳng hiểu điều gì ngoại trừ việc Dunford đang ôm cô rất chặt.

Một điều mà cô thậm chí không dám mơ. Cô gục đầu vào ngực anh... bất
kỳ điều gì có thể giữ anh ôm cô như thế. Sức mạnh của cánh tay anh làm cô
choáng váng, mùi của anh làm cô say, và cảm giác đơn giản là được yêu
thương dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi cũng đủ để theo cô đến cuối ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.