TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 101

ra.

“Nó là một trò chơi,” cô nói vui vẻ. “Tôi chưa vào trong đó bao giờ.”

“Tôi thấy khó mà tin được là lại có một inch nào ở điền trang Stannage

mà cô lại chưa khám phá, kiểm tra, thẩm định và sửa chữa.”

Cô cười ngượng nghịu. “Tôi chưa từng vào trong khi còn bé, tại Simpy

bảo rằng ngôi nhà đó bị ma ám.”

“Và cô tin bà ấy?”

“Lúc đó tôi còn nhỏ lắm. Còn sau đó... Tôi không biết. Rất khó để thay

đổi những thói quen cũ, tôi nghĩ thế. Chẳng có lý do gì để vào trong đó cả.”

“Ý cô là cô vẫn sợ,” anh nói, hai mắt hấp háy.
“Tất nhiên là không. Chẳng phải tôi đã nói mình sẽ vào trong còn gì?”

“Thế thì vào thôi quý cô của tôi.”
“Tôi sẽ vào.” Cô đi xuyên qua cánh đồng và đứng lại trước cửa ngôi nhà.
“Cô sẽ không vào trong à?”

“Ngài cũng không à?” cô quay lại.
“Tôi nghĩ cô sẽ dẫn đường.”
“Hay ngài sợ,” cô thách thức.

“Thật đáng sợ!” Dunford nói, nụ cười khó hiểu của anh khiến cô chẳng

thể biết anh nói thật hay đùa.

Cô quay lại đối diện với anh, tay chống hông. “Tất cả chúng ta đều phải

học cách đối diện với nỗi sợ hãi.”

“Chính xác,” anh nói khẽ. “Mở cửa đi, Henry.”

Cô hít thật sâu, tự hỏi sao việc này lại khó vậy. Cô cho rằng nỗi sợ hãi

thời thơ ấu vẫn tồn tại trong mỗi người tới khi họ lớn. Cuối cùng, cô đẩy
cửa và nhìn vào trong. “Sao lại thế nhỉ, nhìn này!” Cô kêu lên kinh ngạc.
“Ai đó chắc phải yêu ngôi nhà này rất nhiều.”

Dunford theo sau cô và nhìn xung quanh. Nội thất bị mốc, một minh

chứng cho việc nhiều năm không sử dụng, nhưng ngôi nhà vẫn cho thấy nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.