TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 102

đã từng là nơi rất ấm cúng.

Trên giường là một cái chăn màu sắc rực rỡ, hơi bạc màu vì thời gian,

nhưng vẫn cho thấy sự vui vẻ. Những đồ trang trí xinh xắn được đặt trên
những cái giá, và gắn vào tường là những hình vẽ mà chỉ trẻ con mới có thể
làm ra.

“Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với họ?” Henry thì thào. “Rõ ràng đã có

một gia đình ở đây.”

“Có lẽ họ bị ốm,” Dunford gợi ý. “Chuyện một căn bệnh có thể xóa sổ cả

một làng thì không phổ biến lắm, nhưng một gia đình thì có thể hơn.”

Cô quỳ xuống trước một cái rương bằng gỗ dưới chân giường. “Tôi tự

hỏi không biết có gì trong này?” cô nhấc nắp lên.

“Cô tìm thấy gì?”
“Quần áo trẻ em.” Cô nhấc lên một cái áo khoác tí hon, nước tự nhiên

tràn lên khóe mắt. “Toàn là quần áo trẻ em. Chẳng có gì khác cả.”

Dunford cúi xuống bò bằng tay và đầu gối bên cạnh cô và nhìn xuống

dưới giường. “Ở đây cũng có một cái nôi.”

Henry cảm thấy như bị nỗi buồn nghiền nát. “Con của họ hẳn đã chết,”

cô thì thầm. “Thật buồn.”

“Lại đây, Hen,” Dunford nói, rõ làng đã bị nỗi buồn của cô khiến cho

xúc động. “Chuyện đó xảy ra lâu rồi.”

“Tôi biết,” cô cố cười sự ngốc nghếch của mình, nhưng nó thật khó. “Chỉ

là vì... Ôi, tôi biết nó giống như khi một ai đó mất đi cha mẹ. Chắc hẳn phải
đau đớn gấp trăm lần khi mất một đứa con.”

Anh đứng dậy, cầm lấy tay cô, và kéo cô đến giường. “Ngồi xuống.” Cô

ngồi trên mép giường và sau đó, cảm thấy không thoải mái, cô nhảy lên
phía đầu giường rồi tựa lưng vào gối dựa ở đầu giường. Cô lau giọt nước
nơi khóe mắt. “Chắc ngài nghĩ tôi ngốc nghếch lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.