TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 112

“Không phải điều đó, Hen. Có nghĩa là... Khỉ thật, nó có nghĩa...” Anh

chợt cười mỉa mai. Chỉ vài tiếng trước anh đã nghĩ đến việc đưa Henry tới
London, giới thiệu cô với bạn bè và chỉ cho cô thấy cuộc sống có nhiều thứ
tốt đẹp hơn ở Stannage. Giờ thì có vẻ anh phải làm thế. Anh sẽ phải cho cô
thời gian và tìm chồng cho cô. Anh sẽ phải tìm người dạy cô cách làm một
quý cô. Anh nhìn Henry. Cô vẫn nhìn anh với vẻ khó chịu. Khốn thật,
Dunford hy vọng sự quý phái không làm cô thay đổi quá nhiều. Anh thích
cô như hiện giờ hơn.

Và chuyện này cũng khiến anh phải thay đổi ở khía cạnh khác. Từ giờ và

mãi mãi về sau, anh phải tránh xa khỏi cô Henry sẽ bị tổn thương danh dự
nếu những người trong giới quý tộc phát hiện ra họ đang sống chung mà
không có ai giám sát ở đây, tại Cornwall này.

Dunford hít sâu một hơi. “Chúng ta sẽ phải làm thế quái nào đây?”
Câu hỏi rõ là nhằm vào anh, nhưng Henry quyết định trả lời dù thế nào

đi nữa. “Tôi không biết ngài định như thế nào,” cô nói, ôm tay trước ngực,
“nhưng tôi sẽ chẳng làm gì cả. Bất cứ điều gì khác những gì tôi đang làm.
Ngài đã thừa nhận là tôi đủ năng lực để quản lý điền trang Stannage.”

Thái độ của anh cho thấy cô đúng là ngây thơ không thuốc chữa. “Henry,

chúng ta không thể cùng sống ở đây.”

“Sao lại không?”
“Nó không thích hợp.” Dunford nhăn mặt khi nói. Từ lúc nào anh trở nên

khắt khe với các chuẩn mực như vậy?

“Ôi các phép tắc gớm ghiếc và chán ngắt. Tôi chẳng thèm quan tâm đến

nó trong trường hợp ngài cũng không -”

“Tôi quan tâm đấy.”
“... quan tâm. Nó chẳng có nghĩa gì trong trường hợp của chúng ta. Ngài

sở hữu nơi này, nên ngài không nên rời khỏi đây, và tôi điều hành nó, nên
tôi không thể đi được.”

“Henry, còn danh tiếng của cô...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.