TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 111

Anh đóng chặt cửa, sau đó quay lại phía cô. “Tại sao?” anh hỏi, giọng

gay gắt “sao cô không nói cho tôi biết mình là người được tôi giám hộ?”

“Tôi tưởng ngài biết điều đó rồi.”

“Cô nghĩ tôi biết?”
“Vâng, sao ngài không biết?”
Lời nói vừa định thốt ra được kìm lại. Quỷ thật, con bé này nói đúng.

Sao anh lại không biết chứ? “Cô vẫn nên nói cho tôi biết,” anh lẩm bẩm.

“Tôi sẽ nói nếu tôi nghĩ ngài không biết.”
“Ôi, lạy Chúa, Henry!” anh rên rỉ. “Ôi Chúa ơi! Đúng là một thảm họa.”
“Này!” cô nổi giận. “Tôi không phải thứ khủng khiếp thế đâu.”

Anh nhìn cô, ánh mắt đầy tức tối. “Henry, tôi đã hôn cô lúc chiều. Hôn

cô. Cô có hiểu thế nghĩa là gì không?”

Cô nhìn anh ngờ vực. “Có nghĩa là ngài đã hôn tôi?”
Anh nắm vai cô và lắc. “Nó có nghĩa... Chúa ạ, Henry, như thế là loạn

luân.”

Henry quấn một lọn tóc vào giữa các ngón tay và bắt đầu xoắn lại. Hành

động đó cốt để làm cô bình tĩnh trở lại, nhưng tay cô giật giật và lạnh cứng.
“Tôi không biết như thế gọi là loạn luân. Nó chắc không tội lỗi đến thế.
Hay ít nhất là tôi không nghĩ thế. Và do cả hai chúng ta đều đồng ý rằng
chuyện này sẽ không xảy ra nữa...”

“Khốn kiếp! Henry, cô yên lặng chút được không? Tôi đang cố suy

nghĩ.” Anh đưa tay lên vò đầu.

Henry lùi lại, cô cảm thấy bị sỉ nhục, môi mím chặt.

“Cô không thấy sao, Henry? Giờ tôi phải có trách nhiệm với cô.” Những

lời anh nói thật khó nghe.

“Ngài tốt thật,” cô lẩm bẩm. “Tôi cũng không tệ lắm, ngài biết đấy, nếu

trách nhiệm của ngài cần biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.