TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 109

Anh cười lớn và để cô đi. “Và này, Henry yêu quý của tôi, đó chính là lý

do tôi quý mến cô nhiều như thế đấy.”

• • •

Dunford đang chuẩn bị ngủ lúc tối muộn hôm đó thì Yates đánh động

ngoài cửa. Đó là phong tục của những người phục vụ khi vào phòng mà
không gõ cửa, nhưng lúc ở đây, Dunford thường thấy không thoải mái khi
những người phục vụ định tự ý vào phòng ngủ của ai đó, và anh đã chỉ thị
cho tất cả những người phục vụ ở Stannage phải làm như vậy.

Sau câu trả lời của Dunford, Yates mở cửa phòng, mang theo một phong

bì khá lớn. “Cái này đến từ London hôm nay, thưa ông chủ. Tôi đặt nó trên
bàn trong phòng đọc của ngài, nhưng...”

“Nhưng hôm nay tôi không vào phòng đọc,” Dunford tiếp lời. Anh cầm

phong thư từ tay Yates. “Cám ơn ông đã mang nó cho tôi. Tôi nghĩ đó là di
chúc của cố chủ nhân Stannage. Tôi đang rất mong được đọc nó.”

Yates gật đầu và rời khỏi phòng.
Quá lười đi tìm cái mở thư, Dunford trượt ngón trỏ của mình vào phía

dưới nắp phong bì và kéo si niêm phong ra. Di chúc của Carlyle, đúng như
anh mong đợi. Anh đọc lướt để tìm tên Henry, phần còn lại anh có thể đọc
vào ngày mai. Giờ mối quan tâm chính của anh là làm thế nào Carlyle lại
trao cho anh quyền giám hộ.

Anh giở đến trang thứ ba trước khi dòng chữ “Cô Henrietta Barrett” đập

vào mắt. Sau đó, với sự ngạc nhiên tột độ anh thấy tên của mình. Dunford
há hốc miệng. Anh là người bảo hộ của Henry. Henry là người chịu sự
giám hộ của anh. Điều này khiến anh... Lạy Chúa lòng lành, anh trở thành
một trong những kẻ kinh khủng, những kẻ đã lợi dụng người được họ giám
hộ. Những câu chuyện được đồn thổi về các lão già dâm đãng đã quyến rũ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.