TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 157

hay khiến mọi thứ hỏng bét, nếu làm việc với nhau. Không có đàn ông sẽ
an toàn hơn.

“Ồ, đừng có làm tôi bị thương bằng lối diễn đạt đàn ông của cậu,” Belle

nói, “Kể cho tôi nghe một chút về cô Henry này xem nào.”

“Cậu muốn biết gì?”
“Tôi không biết. Trông cô ấy thế nào?”
Dunford suy nghĩ, tự hỏi sao tả cô ấy lại khó đến vậy. “Ờ, tóc cô ấy màu

nâu,” anh bắt đầu, “Phấn lớn màu nâu, thế đấy. Có một vài vệt màu vàng.
Ờ, không hẳn là vệt, nhưng khi mặt trời chiếu vào, nó trông giống như màu
vàng. Không giống tóc cậu, nhưng... Tôi chẳng biết, cũng không hẳn màu
nâu.”

Belle phải cố để không nhảy lên bàn và múa hát vì vui sướng, nhưng vốn

là người giỏi chiến lược, cô điều khiển cảm xúc của mình bằng khuôn mặt
lịch sự, nhưng vẫn đủ độ quan tâm và hỏi, “Còn mắt cô ấy?”

“Mắt cô ấy à? Chúng màu xám. Ờ, thực ra giống màu bạc hơn xám. Tôi

nghĩ phần lớn mọi người sẽ gọi đó là màu xám, nhưng...,” anh ngừng...
“Bạc. Chúng màu bạc.”

“Cậu chắc chứ?”

Dunford mở miệng, định nói rằng chúng phải là màu xám... bạc, nhưng

khi nhận ra giọng trêu chọc của Belle thì anh vội ngậm miệng lại.

Môi của Belle giật giật, cố giữ tiếng cười không bật ra. “Tôi rất vui

mừng chào đón cô ấy ở lại đây. Hoặc tốt hơn, chúng ta sẽ gửi cô ấy đến nhà
bố mẹ tôi.

Sẽ không ai dám làm hại cô ấy nếu có mẹ tôi ở bên.”

Dunford đứng dậy. “Tốt. Khi nào tôi đưa cô ấy đến được?”
“Tôi nghĩ càng sớm càng tốt. Chúng ta không muốn cô ấy ở lại nhà cậu

nhiều hơn cần thiết. Tôi sẽ gọi cho mẹ ngay và hẹn gặp cậu ở đó.”

“Tuyệt,” anh nói ngắn gọn và khẽ cúi đầu chào cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.