TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 155

theo anh vào phòng, nhìn ranh mãnh tứ phía bên kia chiếc bàn. “Ngài đang
tìm gì vậy?”

“Đồ tọc mạch.” Cô nhún vai.

“Chỉ là một số thư từ tích lại trong thời gian tôi đi vắng thôi. Một số

thiệp mời nữa. Tôi muốn cẩn thận với lần ra mắt đầu tiên của cô.”

“Ngài sợ tôi làm ngài xấu hổ?”
Anh nhìn lên giận dữ, và thấy nguôi nguôi khi biết cô chỉ đang nói đùa.

“Một vài thứ trong số cả tấn sự kiện này rất ngu ngốc. Tôi không muốn gây
ấn tượng xấu với cô trong tuần đầu ra mắt. Đây này, đây là một ví dụ.” Anh
giơ một tấm giấy mời màu trắng lên. “Một buổi hòa nhạc.”

“Nhưng tôi nghĩ mình sẽ thích âm nhạc,” Henry nói. Chưa kể đến thực tế

là cô sẽ không phải thực hiện các cuộc trò chuyện gần như cả tối.

“Không,” anh nói dứt khoát, “khi những người em họ Smythe Smith của

tôi biểu diễn. Tôi tới xem họ năm ngoái, chỉ bởi tình yêu với mẹ tôi. Tôi tin
rằng sau khi nghe Philippa, Mary, Charlotte, và Eleanor chơi nhạc Mozart,
người ta sẽ biết chính xác âm thanh phát ra nếu nó được một đàn cừu biểu
diễn.” Rùng mình nhớ lại, anh vò nát tờ giấy mời và vứt nó trên bàn.

Sau khi phát hiện ra một cái giỏ nhỏ mà cô nghĩ dùng để đựng giấy loại,

Henry nhặt tờ giấy mời lên và ném vào đó. Lúc nó bay vào giỏ, cô bật ra
tiếng kêu chiến thắng, siết chặt tay vào nhau và giơ cánh tay lên không khí
như ăn mừng.

Dunford chỉ nhắm mắt và lắc đầu.
“Ồ, tốt lắm,” cô nói sỗ sàng. “Ngài không thể mong chờ tôi từ bỏ mọi

thói quen lanh chanh của mình, đúng không?”

“Không, tôi mong là không.” Và, anh nghĩ với một chút tự hào, anh thực

sự không muốn cô thay đổi.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.