TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 159

Chương 12

Mẹ của Belle, đúng như dự đoán, giữ Henry rất chặt trong vòng kiểm

soát của mình. Bà không thể hoàn toàn loại bỏ cách gọi thân mật tên cô, tuy
nhiên, bà thích gọi cô bằng tên chính thức “Henritetta” hơn.

Caroline nói, “Không phải tôi không chấp nhận biệt danh của cô. Đơn

giản bởi tên chồng tôi cũng là Henry, và nó thật khó với tôi nếu dùng cái
tên đó để gọi một cô gái ở tuổi cô.”

Henry chỉ còn cách mỉm cười và nói cách gọi đó cũng tốt. Đã quá lâu rồi

cô không được một người mẹ quan tâm đến mức cô có thể gật đầu đồng ý
để Caroline gọi cô là Esmerelda nếu bà thích.

Henry không muốn tận hưởng thời gian ở London, nhưng Belle và mẹ cô

ấy đã khiến cô rất khó khăn để giữ sự thờ ơ.

Họ dẹp tan nỗi sợ hãi của cô bằng lòng tốt, khiến cô mở lòng bằng những

câu chuyện đùa và sự hài hước. Henry nhớ cuộc sống ở điền trang
Stannage, nhưng cô phải công nhận bạn bè của Dunford đã mang đến nhiều
niềm vui cho cuộc sống của cô, đến mức cô không nhận ra nỗi nhớ đó. Cô
đã quên nó có ý nghĩa thế nào khi có một gia đình. Caroline đặt ra các kế
hoạch cho nhiệm vụ mới của bà, ngay trong tuần đầu tiên, Henry đã đến
thăm những thợ may đồ nữ, thợ làm mũ, người may trang phục, cửa hàng
sách, thợ may, cửa hàng găng, và tất nhiên, lại thợ may. Hơn một lần,
Caroline lắc đầu và tuyên bố bà chưa bao giờ gặp một quý cô trẻ tuổi nào
lại cần nhiều trang phục cùng một lúc đến vậy.

Đó là lý do tại sao, Henry đau đớn nghĩ, họ lại ở cửa hiệu trang phục lần

thứ bảy chỉ trong vòng một tuần. Vài lần đầu có vẻ khá thú vị nhưng giờ thì
cô hoàn toàn kiệt sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.