TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 177

Thà rằng thách thức truyền thống còn hơn là trông giống một cái bánh
trứng.”

Henry gật đầu khi Belle cài các khuy váy sau lưng cô.

Cô muốn xoay người để nhìn vào gương, nhưng Belle đặt nhẹ tay lên vai

cô nói, “Chưa phải bây giờ. Hãy đợi đến khi cô hoàn hảo đã.”

Hầu gái của Belle, Mary, mất cả tiếng sau đó để làm tóc cho cô, uốn

cong chỗ này, làm mượt chỗ kia. Henry hồi hộp chờ đợi. Cuối cùng Belle
đeo một đôi khuyên kim cương vào tai Henry rồi đeo thêm vòng cổ.

“Nhưng những thứ này là của ai vậy?” Henry ngạc nhiên hỏi.

“Của tôi.”
Henry lập tức tháo dỡ trang sức ra. “Ôi, tôi không thể.”
Belle kéo tay cô xuống. “Tất nhiên cô có thể.”

“Nhưng nhỡ tôi làm mất thì sao?”
“Cô không làm mất đâu.”
“Nhưng nếu tôi vẫn làm mất?” Henry kiên trì nói.

“Thế thì đấy là lỗi của tôi vì đã cho cô mượn chúng. Giờ yên nào và hãy

nhìn vào công trình của chúng ta.” Belle cười và xoay người cô nhìn vào
gương.

Henry sững sờ. Cuối cùng cô thì thào, “Tôi đây ư?” Mắt cô dường như

lấp lánh cùng với những viên kim cương, và khuôn mặt ngây thơ thì tỏa
sáng. Mary đã cuốn mái tóc dày của cô theo kiểu Pháp và kéo những lọn
tóc nghịch ngợm quanh khuôn mặt cô. Những sợi bạc của chiếc váy sáng
lên trong ánh nến, tạo nên sự thanh tao bao quanh cô.

“Trông cô hệt như một phép màu,” Belle cười nói.

Henry từ từ đứng dậy, vẫn không tin cô gái trong gương kia chính là

mình. Những sợi bạc trên váy cô lấp lánh theo mỗi bước chân, khi đi ngang
qua phòng, bóng dáng cô trở nên lung linh và lấp lánh, ngôn từ khó diễn tả
nổi, phải nói là rất kỳ diệu. Cô hít sâu, cố điều khiển những cảm xúc khó tả
đang trào dâng. Cô chưa từng biết, chưa từng mơ mình có thể xinh đẹp đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.