TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 176

Chương 13

Một tuần sau đó, Henry đã sẵn sàng ra mắt giới thượng lưu London.
Caroline đã quyết định rằng trách nhiệm của bà sẽ kết thúc tại cuộc thi

đấu Lindworthy hàng năm. Nó luôn là một sự kiện lớn, Caroline giải thích,
nên nếu Henry thành công thì mọi người đều sẽ biết đến cô.

“Nhưng nếu tôi thất bại thảm hại thì sao?” Henry hỏi.
Caroline chỉ cười và trả lời rằng bà không nghĩ đó là điều đáng lo lắng và

còn nói, “Thế thì cô sẽ trốn trong đám đông.”

Khá hợp lý đấy, Henry nghĩ.

Belle đến từ lúc trời còn chưa sáng để giúp cô mặc quần áo. Họ chọn

một chiếc váy lụa màu trắng viền những sợi bạc.

“Cô có biết mình thật may mắn không?” Belle nói khi cô và người hầu

gái giúp Henry mặc đồ. “Các quý cô trẻ được khuyên nên mặc màu trắng,
nhưng nhiều người trông thật xấu xí khi mặc màu này.”

“Tôi có vậy không?” Henry vội hỏi, mắt ánh lên sự sợ hãi. Cô muốn

trông mình thật hoàn hảo. Ít ra là hoàn hảo hết mức có thể với những gì
Chúa đã ban cho cô. Cô mong muốn đến tuyệt vọng rằng có thể để cho
Dunford thấy cô có khả năng trở thành người phụ nữ mà anh mong muốn
được ở bên tại London này. Cô phải chứng minh với anh, cả với bản thân
cô nữa, rằng cô có thể làm được nhiều hơn là một cô gái quê.

“Tất nhiên không phải cô,” Belle trấn an. “Mẹ và tôi không bao giờ để cô

mua cái váy này nếu nó không khiến cô trở nên vô cùng quyến rũ. Chị họ
Emma của tôi mặc váy tím trong lần xuất hiện đầu tiên. Nó khiến vài người
bị sốc, nhưng, như mẹ tôi đã nói, màu trắng khiến Emma trông vàng vọt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.