TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 175

Henry cáu lắm rồi và cô nghĩ việc mình chịu đựng chứ không rít lên

đúng là phép lạ. Hai tay cô nắm chặt, móng bấm vào thịt và cô chỉ muốn
được cào vào mặt bà cô già này.

“Hãy yên tâm, Phu nhân Wolcott,” Dunford đáp, “tôi đang làm quen với

vai trò người giám hộ bằng việc xây dựng kiến thức và tính cách.”

“Xây dựng tính cách? Gớm. Thật ngốc. Ngài sẽ sớm chán thôi. Đến và

gọi tôi khi nào ngài có thể nhé. Tôi chắc chúng ta sẽ tìm ra trò giải trí hay
ho.” Dunford thở dài. Bình thường thì anh đã bị quyến rũ bởi lời mời lả lơi
của Sarah Jane rồi, nhưng khi phải dìu dắt Henry, anh đột nhiên cảm thấy
mình phải tỏ ra đạo đức. “Nói tôi biết dạo này Ngài Wolcott thế nào?” anh
đáp lớn.

“Đang lang thang ở Dorset. Như mọi khi, ngài ấy không quan tâm tới

London.” Sau khi trao cho Dunford thêm một nụ cười quyến rũ nữa, Phu
nhân Wolcott gật đầu chào Henry rồi đi tiếp.

“Đấy là cách cư xử tôi nên học à?” Henry nghi ngờ hỏi.

“Hoàn toàn không nên.”
“Thế...”
“Hãy cứ là chính cô,” anh nói cộc lốc. “Chỉ là chính cô, và tránh xa...”

“Tôi biết. Tôi biết. Tránh xa đàn ông có vợ, Ned Blydon, và những kẻ

phóng đãng khác. Thật tốt nếu ngài cho tôi biết tôi có cần phải cho thêm ai
vào danh sách nữa không.”

Dunford cau có.
Henry thì cười suốt dọc đường về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.