TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 182

“Chúng ta phải lên đường thôi,” Belle cắt ngang. “Mẹ và bố tôi đã đi rồi,

tôi đã nói với họ chúng ta sẽ theo ngay sau. Chúng ta đi cùng một xe chứ?
Tôi nghĩ như thế sẽ dễ nói chuyện hơn.”

“Henry và tôi sẽ đi với nhau,” Dunford nói nhẹ nhàng, nắm lấy tay cô.

“Có vài điều tôi muốn nhắc nhở trước khi cô ấy ra mắt.” Dunford kéo tay
cô ra phía cửa và họ cùng rời khỏi phòng.

Chính vì thế, anh không nhìn thấy ba nụ cười giống hệt nhau cùng hướng

về phía sau mình.

“Ngài muốn nói chuyện gì với tôi?” Henry hỏi khi xe của họ khởi hành.
“Chẳng có gì cả,” anh thừa nhận. “Tôi nghĩ cô thích yên tĩnh một chút

trước khi tới bữa tiệc thôi.”

“Ngài thật chu đáo quá, thưa đức ngài.”
“Ôi vì Chúa,” anh cau mày. “Dù cô làm gì, đừng bao giờ gọi tôi là ‘đức

ngài’.”

“Tôi chỉ tập luyện thôi,” cô thì thầm.

Một khoảng yên lặng, sau đó anh hỏi, “Cô có căng thẳng không?”
“Một chút,” cô thừa nhận. “Dù các bạn của ngài rất đáng yêu, và họ

khiến tôi khá thoải mái.”

“Tốt.” Anh vỗ nhẹ vào tay cô.

Henry có thể cảm thấy hơi ấm từ tay anh xuyên qua hai lớp vải găng tay,

và cô thấy đau. Nhưng vì không biết làm thế nào, thế nên cô đã làm những
gì mình vẫn thường làm khi cảm xúc biểu hiện quá rõ lên khuôn mặt: Cô
cười một cách ranh mãnh. Rồi vỗ nhẹ lên tay anh.

Dunford ngả người ra sau, nghĩ rằng Henry phải thật tự tin đến thế nào

khi trêu chọc anh như vậy ngay trước ngày ra mắt. Cô đột ngột quay lại và
nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngắm đường phố London trôi qua trước
mắt. Anh đã nghiên cứu lý lịch của cô, ngạc nhiên khi nhận ra ánh nhìn vui
vẻ trong mắt cô đã biến mất. Anh đã định hỏi Henry về điều đó khi cô làm
ướt đôi môi mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.