TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 188

Henry cảm thấy như bị tát vào mặt. Ồ, cô biết mục đích ban đầu của

Dunford là tống cô đi lấy chồng, nhưng vẫn thật đau đớn khi nghe anh nói
ra điều đó. “Có lẽ tôi sẽ không kết hôn,” cô nói, cố ra vẻ thách thức nhưng
không thành công.

“Ngài biết tôi không bị buộc phải làm thế.”

“Tôi hy vọng cô không cố tình phá hỏng cơ hội tìm chồng của mình chỉ

để chọc tức tôi.”

Cô cứng người. “Đừng đánh giá mình quá cao như vậy, Dunford. Tôi có

nhiều thứ quan trọng để nghĩ hơn việc chọc tức ngài.”

“Thật may mắn cho tôi,” anh dài giọng.

“Ngài thật đáng ghét,” cô thốt lên. “Đáng ghét và... và... và đáng ghét!”
“Vốn từ mới phong phú làm sao.”
Má Henry đỏ bừng vì xấu hổ và giận dữ. “Ngài là một kẻ tàn nhẫn,

Dunford.

Một con quái vật! Tôi chẳng hiểu sao ngài lại hôn tôi. Tôi đã làm gì

khiến ngài ghét tôi à? Ngài muốn trừng phạt tôi à?”

Không, tiếng anh gào thét trong đầu, anh muốn trừng phạt bản thân thôi.
Anh buông một tiếng thở dài và nói, “Tôi không ghét cô Henry.”

Nhưng anh cũng không yêu em, cô muốn khóc to. Anh không yêu em, và

điều đó thật đau đớn. Sao cô lại đáng sợ vậy? Có chuyện gì xảy ra với cô
vậy? Điều gì đã thôi thúc anh làm tổn thương cô khi hôn cô say mê như vậy
mà chẳng vì lý do gì ngoại trừ... Chúa ơi, cô chẳng nghĩ ra được lý do gì.
Nó không giống sự đam mê mà cô đã cảm thấy. Anh trở nên quá lạnh lùng
và xa cách khi nói về mái tóc cô.

Henry thở hổn hển, đột nhiên nhận ra sự tủi nhục đã dâng lên thành

những giọt lệ trong mắt. Cô vội quay đi lau chúng, không quan tâm nước
mắt có thể làm hỏng găng tay của cô.

“Ôi, Chúa ơi, Hen,” Dunford nói giọng nhẹ nhàng. “Đừng...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.