“Đừng gì?” cô bật lại. “Đừng khóc ư? Ngài thật tốt khi nói thế với tôi
đấy!” Cô khoanh tay chống đối và dùng hết sức mạnh có thể để ngưng
khóc. Sau một phút hoặc hơn, cô thực sự cảm thấy mình đã bình thường trở
lại đôi chút.
Và cùng lúc đó, cỗ xe dừng lại, Dunford lạnh lùng nói, “Chúng ta đến
rồi.”
Giờ anh chả muốn gì hơn là được về nhà.
Mọi con đường đều dẫn về Cornwall.