TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 189

“Đừng gì?” cô bật lại. “Đừng khóc ư? Ngài thật tốt khi nói thế với tôi

đấy!” Cô khoanh tay chống đối và dùng hết sức mạnh có thể để ngưng
khóc. Sau một phút hoặc hơn, cô thực sự cảm thấy mình đã bình thường trở
lại đôi chút.

Và cùng lúc đó, cỗ xe dừng lại, Dunford lạnh lùng nói, “Chúng ta đến

rồi.”

Giờ anh chả muốn gì hơn là được về nhà.
Mọi con đường đều dẫn về Cornwall.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.