TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 186

Dunford có thể cảm thấy sự ưng thuận của cô và biết rằng mình là một

kẻ hèn hạ. Nếu anh đang ở đâu khác chứ không phải trên một chiếc xe đang
đi tới buổi khiêu vũ đầu tiên của Henry, có lẽ anh sẽ không đủ dũng cảm để
dừng lại, nhưng sự thật là... Ôi, lạy Chúa, anh không thể hủy hoại cô. Anh
muốn cô có khoảng thời gian hoàn hảo.

Anh không hề biết, với Henry đây chính là thời gian hoàn hảo.

Dunford hít một hơi sâu và cố tách môi anh khỏi môi cô, đặt môi lên

đường viền hàm dưới của cô. Da cô thật mềm mại, thật ấm áp, anh không
thể cưỡng lại một nụ hôn kéo dài tới tai cô. Cuối cùng, anh gắng sức rời ra,
ghê tởm chính mình vì đã làm thế với cô. Anh đặt tay lên vai cô, giữ cô
cách một khoảng bằng sải tay, rồi nhận ra bất cứ sự đụng chạm nào giữa họ
đều có khả năng làm bùng nổ cảm xúc, thế nên anh kéo tay lại và chuyển
đến chỗ ngồi đối diện.

Henry chạm tay vào đôi môi nóng ran của mình, cô quá ngây thơ để hiểu

được mong muốn của anh đã thay đổi, chỉ trong tích tắc. Sao anh lại ngồi
xa đến vậy? Cô biết anh đúng khi ngừng hôn. Cô biết mình phải cảm ơn
anh về điều đó, nhưng sao anh không thể cứ ngồi bên cạnh cô và ít nhất
cũng nắm lấy tay cô? “Rõ là nó chẳng có nghĩa gì cả,” cô cố đùa, giọng nói
vỡ òa.

“Vì lợi ích của cô, tốt hơn là không xảy ra điều đó.”

Thế nghĩa là gì? Henry nguyền rủa mình vì không đủ can đảm để hỏi.
Thay vào đó cô nói, “Tôi... Chắc trông tôi cẩu thả lắm,” giọng cô nghe

như nói thẳng vào tai vậy.

“Tóc cô vẫn ổn,” anh thẳng thừng đáp. “Tôi đã cẩn thận không làm rối

nó.”

Rõ là sự thờ ơ của anh với nụ hôn đã giội cả xô nước băng giá vào cô.

“Không, tất nhiên là không. Ngài không muốn hủy hoại tôi trong buổi tối ra
mắt đầu tiên.”

Ngược lại, Dunford nhăn nhó nghĩ, anh cực kỳ muốn hủy hoại cô. Hủy

hoại cô nhiều nữa, nữa, nữa. Anh muốn cười vào sự công bằng thi vị và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.