TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 19

• • •

Khi Dunford dạo một lượt phía trước ngôi nhà mới của mình, có cái gì

đó chuyển động ở cửa sổ trên gác đập vào mắt anh. Mặt trời chiếu vào kính
làm chói mắt, nhưng hình như đó là một cô gái với mái tóc nâu dài. Khi
anh nhìn lại kỹ hơn thì cô gái đó đã biến mất. Kỳ lạ thật. Làm gì có người
hầu nào lại đứng yên bên cửa sổ như vậy vào giờ này, nhất là tóc lại thả ra
như thế. Anh tự hỏi không biết cô gái đó là ai, nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng
qua. Anh không có nhiều thời gian để tìm hiểu về cô ta, giờ anh có nhiều
thứ quan trọng hơn phải xem xét.

Toàn bộ người làm của điền trang Stannage đã tập trung ở trước nhà. Có

khoảng hai chục người tất cả, con số khá khiêm tốn, nhưng điền trang
Stannage cũng khá nhỏ so với các điền trang khác trong vương quốc. Quản
gia, một người đàn ông gầy gò tên Yates, đã cố gắng hết sức để việc tiếp
đón diễn ra đúng chuẩn mực. Dunford cố gắng làm vừa lòng ông ta bằng
việc tỏ ra khá nghiêm túc, có vẻ như đó là thứ mà những người làm công
mong chờ ở người chủ mới. Tuy nhiên, thật khó để nhịn cười khi thấy từng
người giúp việc lần lượt cúi chào anh. Anh chưa từng mong chờ tước hiệu,
cũng như mảnh đất này và những người sống trên đó. Cha anh là con thứ
của con thứ; Chúa mới biết có bao nhiêu người nhà Dunford phải chết thì
mới đến lượt anh thừa kế.

Khi người hầu cuối cùng cúi chào xong, Dunford quay lại nói với người

quản gia. “Ông đã quản lý rất tốt ông Yates, màn giới thiệu này là một minh
chứng.”

Yates, người không có khuôn mặt lạnh lùng giống những quản gia ở

London, đỏ mặt trả lời, “Cám ơn ông chủ. Chúng tôi chỉ làm những gì có
thể thôi, và chúng tôi phải cám ơn Henry.”

Dunford khẽ nhướng mày. “Henry?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.