TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 21

thang đúng lúc con lợn sổng chuồng và đi đến trước cỗ xe khi ngài tân Nam
tước Stannage đang cố gắng thể hiện quyền lực đối với con vật. Cô chạy ra
phía trước mà quên mất mình cần phải tắm và vẫn đang mặc trang phục đàn
ông. Trang phục còn rất bẩn nữa.

“Rất xin lỗi thưa ngài,” cô nói khẽ, mím môi cười trước khi cúi xuống

túm lấy cổ con lợn. Lẽ ra cô không nên can thiệp vào việc này, đáng lẽ cứ
mặc kệ con lợn ngồi dưới đất, đáng lẽ phải cười khi nó lao về phía trước và
đáng lẽ phải làm những điều tồi tệ với đôi ủng của ngài tân nam tước.
Nhưng cô đã quá tự hào về điền trang Stannage nên không thể đứng nhìn
thảm họa xảy ra.

Không gì trên thế gian này có ý nghĩa với Henry hơn sự vận hành trơn

tru của mảnh đất này, và cô không thể chịu được khi có ai đó nghĩ rằng lợn
chạy lung tung là điều thường thấy kể cả người đó là ông chủ đáng ghét
đến từ London.

Một người chăn lợn chạy đến, túm lấy con vật từ tay cô và dắt nó trở về

chuồng. Henry đứng thẳng lên, bất chợt, cô nhận ra mọi người đang nhìn
mình trân trối, rồi lau tay vào ống quần. Cô liếc nhanh người đàn ông mặc
đồ đen đang đứng kế bên. “Xin chào ngài, Nam tước Stannage!” cô nói,
khẽ nhếch môi lên thành nụ cười chào đón. Suy cho cùng, không cần để
ngài ấy biết cô đang muốn đuổi ngài ấy đi.

“Xin chào cô, ờ...” Henry nhìn xuống. Ngài ấy không biết cô là ai? Cũng

dễ hiểu nếu ngài ấy nghĩ người mình phải giám hộ là một đứa trẻ, một cô
gái trẻ được nuông chiều và ương bướng, chưa từng ra khỏi cửa chứ đừng
nói là điều hành cả trang trại.

“Cô Henrietta Barrett,” cô nhấn mạnh vào tên mình. “Nhưng ngài cứ gọi

tôi là Henry. Mọi người đều gọi như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.