TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 193

Chỉ trong vòng mấy phút, Henry đã bị vây kín bởi đám đàn ông và phụ

nữ trẻ tuổi, ai cũng mong được làm quen với cô. Đám đàn ông tò mò, cô
gái lạ này là ai và làm thế nào mà cô ta lôi kéo được sự chú ý của cả
Dunford và Ashbourne?

(Tin đồn về việc cô là người được Dunford bảo trợ vẫn chưa lan truyền).

Những người phụ nữ còn tò mò hơn, với cùng một lý do như trên.
Henry cười nói, đùa cợt, trêu chọc và tỏa sáng. Bằng ý chí mạnh mẽ, cô

đẩy Dunford ra khỏi tâm trí mình. Cô tưởng tượng rằng mỗi người đàn ông
mình gặp là Alex hoặc John, và mỗi người phụ nữ là Belle hay Caroline.
Mẹo nhỏ này giúp cô thư giãn và trở về đúng với bản thân mình, một khi cô
làm được điều đó, mọi người lập tức quấn quýt bên cô.

“Cô ấy là một làn gió mát lành,” bà Jersey tuyên bố, không quan tâm bà

ta là người nhàm chán khủng khiếp.

Dunford nghe lỏm được nhận xét này và cố để tự hào về người được

mình bảo trợ, nhưng anh không thể điều khiển được cảm giác chiếm hữu
khó chịu mà mình cảm thấy mỗi khi có một kẻ tự phụ trẻ tuổi nào đó hôn
lên tay Henry. Và chẳng gì so sánh được với cơn ghen bộc phát khiến anh
run rẩy mỗi khi cô cười với một trong số những người đàn ông trưởng
thành và giàu kinh nghiệm hơn cũng đang đổ xô đến bên cô.

Caroline đang giới thiệu cô với Bá tước Billington, một người Dunford

vẫn thích và ngưỡng mộ. Khốn thật, đó đúng là kiểu cười táo bạo cô thường
cười với anh. Dunford đã ghi nhớ, mình sẽ không bán cho ngài Billington
chiến lợi phẩm Ả Rập mà mình đã sục sạo tìm kiếm suốt mùa xuân.

“Tôi thấy người được bảo trợ của anh đúng là chết người.”

Dunford quay đầu lại thấy phu nhân Sarah Jane Wolcott. “Phu nhân

Wolcott,” anh nói, nghiêng đầu chào một cách uể oải.

“Cô ấy khá thành công đấy.”
“Đúng thế.”

“Ngài phải tự hào lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.