TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 195

“Cô có thể cưỡi ngựa chứ,cô Barrett?” bá tước nói.
“Tất nhiên,” Henry đáp. “Dù sao thì tôi cũng lớn lên ở trang trại mà.”

Belle hắng giọng.
“Thật chứ? Tôi không biết điều đó.”
“Ở Cornwall,” Henry quyết định lờ khuôn mặt khốn khổ của Belle.

“Nhưng ngài không muốn nghe về trang trại của tôi đâu. Phải có hàng ngàn
trang trại tương tự thế ấy chứ. Ngài có biết cưỡi ngựa không?” cô hỏi câu
cuối với cái nhìn trêu chọc trong mắt, hiển nhiên là quý ông nào chẳng biết
cưỡi ngựa.

Billington cười khùng khục. “Tôi có được vinh dự mời cô cưỡi ngựa ở

công viên Hyde trong một ngày gần đây không?”

“Ôi, nhưng tôi không thể làm thế.”
“Tôi thật lòng đấy, cô Barrett.”

“Tôi thậm chí còn chưa biết tên ngài,” Henry tiếp tục, nụ cười làm khuôn

mặt cô rạng rỡ hẳn. “Tôi không thể hẹn cưỡi ngựa với một người đàn ông
mà tôi mới chỉ biết là ‘ngài bá tước’. Điều này thật quá khó với một cô gái,
ngài biết đấy. Rồi tôi sẽ dành hết thời gian để run rẩy và khiến ngài khó
chịu.”

Lần này Billington cười lớn hơn. Anh cúi người, “Thưa cô Charles

Wycombe xin được phục vụ.”

“Tôi sẽ rất thích khi được cưỡi ngựa với ngài, thưa đức ngài Billington.”

“Ý cô là phần giới thiệu tên của tôi có vấn đề và cô vẫn gọi tôi là ‘đức

ngài Billington’?”

Henry nghiêng đầu sang bên. “Tôi thực sự chưa hiểu về ngài lắm, thưa

đức ngài Billington. Sẽ thật khiếm nhã nếu tôi gọi ngài là Charles, phải vậy
không?”

“Không,” anh nói với nụ cười uể oải. “Tôi không nghĩ thế.”

Một cảm giác ấm áp bao trùm lấy cô, gần giống chứ không hoàn toàn

giống cảm giác khi Dunford cười với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.