TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 196

Henry quyết định cô thích cảm giác mới này hơn. Vẫn là cảm giác đáng

yêu khi có người muốn cô, quan tâm tới cô, có thể yêu cô nữa, nhưng với
Billington, cô cố giữ lại một số biện pháp kiểm soát. Khi Dunford chọn
tặng một nụ cười cho cô, nó giống như đang đi qua một thác nước vậy.

Cô có thể cảm thấy Dunford ở đâu đó gần đây, rồi cô liếc sang bên trái.

Anh ở đó, như thể cô biết anh sẽ ở đó, và gật đầu chế nhạo cô. Trong
khoảnh khắc, toàn thân Henry phản ứng lại, cô quên cả hít thở thế nào.
Ngay sau đó, cô cố trấn tĩnh rồi quay trở lại với đức ngài Billington. “Thật
khi biết tên ngài, kể cả khi tôi không có ý định dùng nó,” cô nói với nụ cười
bí ẩn. “Dù thật khó để nghĩ đến ngài với tư cách một ‘bá tước’.”

“Thế có nghĩa cô sẽ nghĩ đến tôi là Charles?”
Cô nhún vai tế nhị.
Đó chính là lúc Dunford nghĩ tốt hơn hết là anh nên can thiệp. Trông

Billington như chẳng muốn gì hơn là được nắm tay Henry, dắt cô ra vườn
và hôn cô say đắm. Dunford nhận ra cảm giác khó chịu này thật dễ hiểu.
Anh bước nhanh đến bên cô, nắm lấy tay cô theo cách chiếm hữu nhất.

“Billington,” anh cố nói bằng giọng ấm áp nhất, thật ra cũng không

nhiều.

“Dunford. Tôi được biết ngài là người chịu trách nhiệm cho việc tạo ra

rất nhiều sự chú ý cho tạo vật thú vị này.”

Dunford gật đầu. “Đúng, tôi là người giám hộ của cô ấy.”

Dàn nhạc đánh lên giai điệu đầu tiên của bản waltz. Dunford cầm tay

Henry và dừng ở cổ tay cô.

Billington lại lịch lãm cúi người trước Henry. “Tôi có vinh dự mời cô

điệu này không, cô Barrett?”

Henry định mở miệng trả lời nhưng Dunford đã trả lời nhanh hơn, “Cô

Barrett đã hứa nhảy với tôi rồi.”

“À, vâng, người giám hộ của cô ấy, tất nhiên rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.