TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 202

“Tôi thấy rõ là cô yêu anh ấy,” Belle nói thẳng, “nên cô cứ thành thực

đi.”

Henry quay đầu lại nhìn cô. “Ai cũng biết sao?” cô thì thầm hỏi, vừa sợ

hãi vừa xấu hổ.

“Không, tôi không nghĩ thế,” Belle nói dối. “Và nếu mọi người biết, tôi

chắc tất cả sẽ chúc mừng cô thôi.”

“Chẳng có tác dụng gì cả. Ngài ấy không muốn tôi.”
Belle nhướng mày. Cô đã chứng kiến cách Dunford nhìn Henry khi anh

nghĩ không ai để ý. “Ôi, tôi nghĩ anh ấy muốn cô đấy.”

“Ý tôi là, ngài ấy... ngài ấy không yêu tôi,” Henry lắp bắp.
“Câu hỏi đó đang được tranh luận,” Belle trầm tư suy nghĩ. “Anh ấy đã

hôn cô chưa?”

Henry đỏ bừng mặt thay cho câu trả lời.

“Thế là anh ấy đã hôn rồi! Tôi đã nghĩ vậy mà. Đó là dấu hiệu rất tốt.”
“Tôi không nghĩ thế,” Henry nhìn chăm chăm xuống sàn nhà. Trong hai

tuần qua cô và Belle đã trở thành bạn tốt, nhưng họ chưa từng nói chuyện
thẳng thắn như vậy. “Ngài ấy, ừm, ngài ấy, ừm...”

“Ngài ấy làm gì?” Belle giục.

“Dunford có vẻ hoàn toàn không kiểm soát được sau đó và ngài ấy thay

đổi trong suốt chuyến đi như thể chẳng muốn làm gì với tôi. Ngài ấy thậm
chí còn chẳng nắm tay tôi.”

Belle có nhiều kinh nghiệm hơn Henry, và cô lập tức nhận ra Dunford sợ

sẽ mất kiểm soát. Cô không chắc lắm về lý do tại sao anh cố cư xử quá
đáng kính như vậy. Đến kẻ ngốc cũng thấy họ là một cặp hoàn hảo. Một
chút thiếu thận trọng trước hôn nhân có thể dễ dàng được bỏ qua. Cuối
cùng Belle tuyên bố sau khi nhấp một ngụm champagne. “Đàn ông có khi
là những kẻ ngốc.”

“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.