TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 270

“Em khá dễ bảo nếu em cũng thích điều đó.”
“À, phải. Nên tôi cho rằng mình sẽ phải hỏi để biết em có thích những

điều giống tôi không.”

“Em tin là giờ chúng ta đã thống nhất với nhau, thưa đức ngài.”
Anh cười. “Tôi sẽ phải đi. Em đã vượt xa tôi trong nghệ thuật tán tỉnh.

Tôi đang bị đe dọa đánh mất trái tim mình.”

“Em nên hy vọng anh đã mất nó,” cô nói với theo khi nhìn anh đi ra phía

cửa.

Dunford quay lại, mắt anh nóng rực cảm xúc. “Tôi không mất nó. Nhưng

tôi đã gửi nó cho một người phụ nữ giữ hộ rồi.”

“Và cô ấy có giữ nó an toàn không?” cô hỏi, không giấu nổi giọng nói

run run.

“Có chứ, và tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng cả cuộc sống của mình.”

“Em mong không đến mức phải vậy.”
“Tôi cũng thế. Nhưng không có nghĩa tôi sẽ không làm vậy.” Anh quay

đi nhưng dừng lại trước khi rời khỏi phòng. “Đôi lúc, Hen,” anh nói, vẫn
không quay mặt lại phía cô, “tôi nghĩ mình sẵn sàng hy sinh cả mạng sống
chỉ để thấy nụ cười của em.”

Vài giờ sau Henry đã hoàn thành việc chuẩn bị để tới buổi khiêu vũ tối.

Như thường lệ, cô cảm thấy rùng mình, hứng thú khi nghĩ sẽ được gặp
Dunford tối nay. Thật lạ khi giờ họ đã công khai tình yêu với nhau, thời
gian họ ở bên nhau ngày càng tuyệt. Mọi ánh nhìn, mọi va chạm đều có ý
nghĩa; anh chỉ cần liếc nhìn cô theo cách nào đó, Henry nghĩ một cách hài
hước, và cô sẽ quên việc phải thở thế nào.

Buổi tối khá lạnh nên cô mặc một chiếc áo choàng nhung xanh thẫm.

Dunford đến để hộ tống cô, cùng với Belle và John trên xe riêng của họ.
“Hoàn hảo,” Caroline tuyên bố, vỗ hai tay vào nhau. “Có hai xe ngựa ở đây
nên tôi chẳng có lý do gì lại phải dùng xe của mình. Tôi sẽ, à, tôi chỉ cần đi
chung xe với Dunford và Henrietta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.