TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 268

“Tất nhiên.”
“Ôi xin đừng nghĩ tôi là người thô lỗ, thưa đức ngài. Chắc phải có đến cả

trăm người tôi không quen biết đến gặp tôi hôm nay. Tôi thực sự nhẹ cả
người khi ngài tới. Ít ra thì tôi cũng biết ngài, và quan trọng hơn, tôi cũng
quý mến ngài.”

“Một lời xin lỗi đáng yêu, em yêu ạ.” Dunford vỗ vào tay cô, ngụ ý cô

không cần tiếp tục nói tiếp nữa. Với đà này, chả mấy chốc cô sẽ bày tỏ tình
yêu với bá tước mất.

Billington đã nhận ra biểu hiện bị kích thích của Dunford và đứng dậy,

miệng nở nụ cười thông cảm. “Tôi luôn tự hào về khả năng nhận biết khi
nào mình là người thừa.”

Dunford cũng đứng dậy và tiễn Billington ra cửa, vỗ lưng anh ta rồi nói,

“Tôi cũng luôn ngưỡng mộ khả năng của anh, Billington.”

Môi Billington giật giật, và anh ta cúi người về phía Henry. “Chào cô

Barrett.”

Một lát sau cô và Dunford đã được ở riêng với nhau.
“Tôi đã nghĩ anh ta sẽ không chịu rời đi,” anh nói với một tiếng thở dài

nhẹ nhõm, đóng cửa lại phía sau.

“Anh đúng là quỷ sứ. Anh đã đuổi ngài ấy đi. Và không nghĩ rằng cửa sẽ

tiếp tục đóng cùng lắm là hai phút nữa trước khi phu nhân Worth đánh hơi
được và gửi đến một tá người hầu giám sát chúng ta.”

Anh lại thở dài. “Một người đàn ông có thể hy vọng gì chứ.”
Đôi môi Henry hé mở một nụ cười dịu dàng. “Phụ nữ cũng thế.”

“Thật chứ?” Anh nghiêng người về phía Henry cho đến khi cô có thể

cảm nhận được hơi thở của anh trên da mình.

“Em hy vọng điều gì?”
“Ồ, đấy đấy” cô nói trong hơi thở.

“Thế này ư?” Anh hôn lên khóe miệng cô. “Hay, thế này?” Anh hôn lên

phía môi bên kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.