TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 267

Tuy nhiên, khi tất cả còn quá sớm, cô đã thấy mình trở lại London, chìm

ngập trong những câu hỏi tò mò của những người đã khẳng định rằng họ
chỉ muốn chúc mừng cuộc hôn nhân sắp tới của cô. Henry có một chút
hoang mang bởi mọi sự chú ý trong khi cô chưa từng gặp chủ nhân của
những lời chúc phúc đó.

Bá tước Billington dừng lại, phàn nàn mà không có ý gì xấu về việc anh

còn chưa được có cơ hội tán tỉnh cô. “Dunford đã đánh cắp cơ hội của tất
cả chúng tôi,” anh nói với nụ cười chậm rãi.

Henry cười và nhún vai khiêm nhường, không biết phải đáp lời thế nào.
“Tôi chắc tối nay mình sẽ phải chăm sóc cho trái tim tan vỡ này và dũng

cảm đến một buổi khiêu vũ khác.”

“Ôi, làm ơn,” cô chế giễu. “Trái tim ngài chẳng sứt sẹo chút nào đâu.”

Billington cười lớn, vui vẻ vì sự thẳng thắn của cô. “Nó sẽ bị đấy, nếu tôi

có cơ hội tìm hiểu cô nhiều hơn.”

“Thật may vì điều đó không xảy ra,” một giọng nói trầm trầm vang lên.
Henry quay người, thấy Dunford đang đi từ cửa đến bộ salon ưa thích

của Caroline. Anh thật cao lớn, đầy nam tính trong chiếc áo khoác màu
xanh nước biển và chiếc quần màu nâu vàng. Anh chăm chú nhìn cô và
thoáng cười, nụ cười dành riêng cho cô. Mắt cô lập tức trở thành một hồ
nước đầy mơ mộng của chất sa tanh bạc, và cô buông một tiếng thở dài khe
khẽ.

“Tôi thấy là mình không được chào đón ở đây,” Billington lẩm bẩm.
“Không một ai cả,” Dunford lịch sự nói, đi ngang qua phòng và ngồi

xuống cạnh Henry. Giờ cô đã đính hôn với anh, cuối cùng, anh cũng nhớ ra
mình đã từng giống Billington.

“Điều gì đưa anh tới đây vậy?” Henry hỏi anh.

“Chỉ muốn được nhìn thấy em thôi. Em có một ngày dễ chịu chứ?”
“Em e là có quá nhiều người hỏi thăm,” Henry chợt nhận ra mình đã nói

hớ và quay sang Billington, lắp bắp, “Tất nhiên là trừ quý ngài đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.