TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 282

chuyện này bằng sự giận dữ hay thất vọng tột cùng, nhưng dù là gì thì cô
cũng không biết mình có thể chịu đựng được hay không.

Henry đang bối rối. Cô không thể nói chuyện với Dunford bởi anh sẽ tức

giận khi cô nghĩ có một chút xíu sự thật trong lời nói của Phu nhân
Wolcott. Và nếu cô không làm thế sự ngờ vực này sẽ ám ảnh cô suốt phần
đời còn lại. Cô không thực sự nghĩ anh có nhân tình, và buộc tội anh sẽ là
hành động khiêu khích cực độ. Nhưng nếu cô không thể đối diện với anh,
cô sẽ không bao giờ biết chắc.

Henry nhắm nghiền mắt, ước mình có thể khóc. Nước mắt có thể khiến

cô mệt mỏi và biết đâu cô có thể ngủ được.

• • •

“Cậu bảo cô ấy ốm là thế nào?” Dunford bước về phía Belle.
“Là thế, Dunford. Henry thấy không khỏe, nên tôi đưa cô ấy về nhà và

dìu cô ấy lên giường. Hôm nay quả thực là một đêm mệt mỏi nhất của cô
ấy trong thời gian qua, nếu cậu không để ý. Một nửa London quyết định họ
đơn giản phải là người quen của cô ấy chỉ trong có hai tuần gần đây. Và
thực tế là cậu đã bỏ rơi cô ấy với cả một bầy sói ở đây.”

Dunford nhăn mặt vì những lời buộc tội của Belle. “Tôi đã cố gắng để

giảm bớt hết mức các tin đồn. Nếu tôi quá chú ý đến cô ấy ở nơi công cộng
thì miệng lưỡi thiên hạ còn nhiều hơn.”

“Cậu ngăn các tin đồn đi!” Belle vặc lại. “Tôi biết cậu nói cậu làm mọi

việc vì Henry, nhưng cô ấy đâu thèm quan tâm chuyện đó. Tất cả những gì
cô ấy quan tâm là cậu, và cậu thì biến mất cả tối.”

Mắt anh như có lửa đốt, bắt đầu đi qua Belle. “Tôi sẽ đi xem cô ấy thế

nào.”

“Ôi, không, đừng làm thế,” Belle nói, nắm lấy tay áo anh. “Cô gái đáng

thương đã kiệt sức rồi, để cô ấy ngủ. Và khi tôi nói đừng lo về những tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.