TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 283

đồn, tôi không có ý cậu được mặc sức làm mưa làm gió trong phòng cô ấy,
trong nhà của mẹ tôi, lại còn vào nửa đêm nữa chứ.”

Dunford đứng yên, nhưng quai hàm anh nghiến chặt để chống lại sự ghê

tởm và bất lực của bản thân. Anh chưa từng cảm thấy như vậy; nó giống
như anh đang bị gặm nhấm từ trong ra đến ngoài. Chỉ cần biết Henry bị
ốm, và nếu không ở một mình thì cũng không ở cùng anh, cũng khiến anh
rùng mình vì ớn lạnh và sợ hãi, có Chúa mới biết đó là gì. “Cô ấy sẽ ổn
chứ?” cuối cùng anh cẩn thận hỏi lại.

“Cô ấy sẽ ổn thôi,” Belle khẽ nói, đặt tay lên cánh tay anh. “Cô ấy chỉ

cần ngủ một chút thôi. Tôi sẽ nhắc mẹ tôi để ý tới cô ấy sau tối nay.”

Anh gật đầu. “Làm vậy đi. Sáng mai tôi sẽ tới thăm cô ấy.”
“Tôi chắc Henry sẽ đánh giá cao điều đó. Tôi sẽ dừng ở đây.” Cô bước

đi, nhưng anh lại gọi giật tên cô. Quay trở lại, cô nói, “Gì vậy?”

“Tôi chỉ muốn cám ơn, Belle,” anh ngừng lại, cổ họng giật giật. “Vì đã

kết bạn với cô ấy. Cậu không cần biết Henry cần bạn tới thế nào đâu. Đó là
điều vô cùng quý giá với cô ấy và với tôi nữa.”

“Ôi, Dunford. Cậu không phải cảm ơn tôi. Chính cô ấy đã khiến mọi

người muốn kết bạn.”

Dunford thở dài khi anh rời buổi khiêu vũ. Bữa tiệc chỉ có ý nghĩa khi

anh biết mình có thể sớm công khai vị hôn thê qua một điệu nhạc waltz.
Giờ cô ấy đi rồi, chẳng còn gì để mong đợi nữa. Thật ngạc nhiên khi nghĩ
cuộc sống trông ảm đạm đến thế nào khi không có Henry.

Anh đang nghĩ gì vậy? Anh lắc đầu, cố đuổi suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí

mình. Chẳng có lý do nào để tận hưởng cuộc sống mà không có Henry.
Anh yêu cô, và cô yêu anh. Anh còn cần gì hơn nữa?

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.