TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 302

và sắp cưới. Mình rất phấn khởi, cũng như mình chắc cậu cũng hình dung,
tức là mình có thể ở lại điền trang Stannage đến hết đời. Cậu biết mình yêu
nơi đó đến thế nào.

Tên ngài ấy là Dunford. Đó là họ của ngài ấy, nhưng chẳng ai gọi ngài

ấy bằng tên cả. Ngài ấy rất tốt và đối xử tử tế với mình. Ngài ấy đã nói yêu
mình. Rất tự nhiên, mình cũng đáp lại như thế. Mình nghĩ chỉ là lịch sự. Tất
nhiên mình sẽ cưới ngài ấy vì điền trang Stannage thân yêu, nhưng mình
cũng thích ngài ấy đủ để không muốn làm ngài ấy cảm thấy đau lòng. Mình
nghĩ chúng mình sẽ hợp với nhau.

Mình không có nhiều thời gian để viết thêm. Mình đang ở London với

một vài người bạn của Dunford và sẽ ở đây thêm hai tuần nữa. Sau đó cậu
có thể gửi thư cho mình về điền trang Stannage, mình chắc chắn sẽ thuyết
phục ngài ấy về đó ngay sau đám cưới. Mình nghĩ chúng mình sẽ có một
chút thời gian trăng mật rồi sau đó ngài ấy sẽ muốn quay lại London. Mình
không quan tâm nếu ngài ấy ở lại, ngài ấy, như mình đã nói, là một bạn
đồng hành đủ tốt.

Nhưng mình hình dung ngài ấy sẽ sớm chán cuộc sống buồn tẻ ở nông

thôn, trong khi nó lại rất hợp với mình. Mình sẽ có thể trở lại cuộc sống
như trước mà không phải sợ nó kết thúc như một vú em hay bạn tâm sự của
ai đó. Mình vẫn là mình.

Bạn thân của cậu,

Henrietta Barrett
Henry run run khó khăn lắm mới gấp được bức thư và bỏ vào phong bì

có địa chỉ của “Ngài Stannage.” Trước khi có cơ hội nghĩ lại hành động của
mình, cô đã đi xuống cầu thang và đặt bức thư vào tay một người hầu đề
nghị gửi thư ngay lập tức.

Rồi cô quay lại và đi lên cầu thang, mỗi bước chân trở nên vô cùng nặng

nề. Cô đi về phòng, đóng và khóa chặt cửa, rồi nằm lên giường.

Cô cuộn mình thật chặt và nằm như thế hàng tiếng đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.