TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 301

Nhưng làm thế nào để cô phá vỡ nó? Cả London đã biết việc họ đính

hôn; giờ mà không giữ lời thì đúng là sự xấu hổ tột cùng. Cô chẳng quan
tâm tới những lời đồn đại về bản thân. Cô muốn quay về vùng nông thôn,
dù đó không phải điền trang Stannage chăng nữa, cô đau đớn nghĩ. Có lẽ
anh sẽ không cho cô trở về. Nhưng cô có thể đến nơi nào đó mà đám đông
không với tới được.

Tuy nhiên anh không thể làm vậy. Cuộc sống của anh là ở đây ở London

này.

“Ôi, Chúa ơi!” cô thốt lên. “Sao mày không thể làm tổn thương anh ấy?”
Cô vẫn yêu anh. Ở đâu đó một ai đó đã cười vì điều này.
Anh sẽ trở thành kẻ bị từ chối hôn ước. Anh sẽ không thể chịu nổi sự ô

nhục của kẻ bị phụ tình. Nhưng làm thế nào để anh chủ động từ hôn? Làm
thế nào?

Cô nằm trên giường hơn một giờ nữa, mắt tập trung vào một vết nứt nhỏ

trên trần nhà. Cô phải làm gì để Dunford ghét cô nhiều đến mức anh phá bỏ
hôn ước? Chẳng kế hoạch nào của cô có vẻ khả thi, tới khi... Đúng, chính là
nó. Chính xác là thế.

Cô nặng nề bước đến bên bàn và mở ngăn kéo Caroline đã chu đáo

chuẩn bị đủ giấy viết, mực và bút lông ngỗng. Ra khỏi trạng thái hư ảo cô
nhớ về người bạn tưởng tượng ngày bé của mình. Rosalind. Cái tên đó
cũng đủ tốt rồi.

Nhà Blydon, London 2 tháng 5 năm 1817,

Rosalind thân mến,
Mình xin lỗi vì lâu rồi không viết thư cho cậu. Lý do duy nhất là cuộc đời

mình đã thay đổi đột ngột trong vài tháng trở lại đây khiến mình chẳng có
thời gian mà suy nghĩ nữa. Mình sắp làm đám cưới! Mình có thể tưởng
tượng cậu ngạc nhiên thế nào.

Carlyle đã qua đời từ lâu, và ông chủ mới của Stannage đến điền trang.

Đó là một người họ hàng xa của Carlyle. Họ còn chẳng biết nhau nữa.
Mình không đủ thời gian để nói về chi tiết, nhưng chúng mình đã đính hôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.