TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 303

Dunford mỉm cười khi người quản gia đưa bức thư trong một phong bì

màu trắng. Khi anh nhặt bức thư lên từ cái khay bạc, anh nhận ra đó là nét
chữ của Henry. Đúng là cô ấy anh nghĩ, không màu mè quanh co cũng
không trang trí hoa lá.

Anh rạch phong bì và mở niêm phong.

Rosalind thân mến,
Cô gái ngốc nghếch này đã bỏ nhầm thư vào phong bì rồi. Dunford hy

vọng mình là lý do cho sự đãng trí của cô.

Anh định gập bức thư lại nhưng chợt phát hiện ra tên mình trong đó.

Một lát sau bức thư trượt khỏi những ngón tay đã trở nên tê cứng của anh

và rơi xuống đất.

Tất nhiên mình sẽ cưới ngài ấy vì điền trang Stannage...
Tất nhiên mình sẽ cưới ngài ấy vì điền trang Stannage...

Tất nhiên mình sẽ cưới ngài ấy vì điền trang Stannage...
Chúa ơi, anh đã làm gì thế này? Cô không yêu anh. Cô chưa từng yêu

anh. Có lẽ cô cũng sẽ chẳng bao giờ yêu anh nữa.

Cô ấy hẳn phải buồn cười lắm. Anh ngồi phịch xuống ghế. Không, cô ấy

sẽ không cười. Trừ hành vi đầy toan tính của Henry thì cô ấy không phải kẻ
tàn nhẫn. Cô ấy chỉ đơn giản là yêu điền trang Stannage hơn bất cứ cái gì,
hay bất cứ ai mà thôi.

Tình yêu của anh có thể không bao giờ trở lại.
Chúa ơi, thật mỉa mai. Anh vẫn yêu cô. Thậm chí sau điều này, anh vẫn

yêu cô. Anh rất giận Henry đến mức gần như ghét cô, nhưng anh vẫn yêu
cô. Anh sẽ phải làm cái quái gì bây giờ đây?

Anh loạng choạng đứng dậy và tự rót một ly rượu, không nhận ra thời

gian đã chuyển từ sáng sang chiều. Ngón tay anh nắm chặt chiếc ly đến độ
muốn vỡ tan. Anh đặt ly xuống, và khi thấy nó chẳng xoa dịu nổi nỗi đau,
anh lại uống một ly khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.