TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 305

Chương 22

“Ngài Stannage đến gặp cô, thưa cô Barrett.”
Trái tim Henry đập liên hồi trong lồng ngực khi nghe người quản gia

thông báo.

“Tôi sẽ nói với ngài ấy không có nhà chứ?” người quản gia hỏi khi nhận

ra sự ngập ngừng của cô.

“Không, không,” cô đáp, căng thẳng liếm môi. “Tôi sẽ xuống ngay.”

Henry đặt bức thư cô đang viết cho Emma xuống. Công tước Phu nhân
Ashbourne có lẽ sẽ không kết bạn với cô nữa khi tin tức về việc hủy hôn
lan ra. Henry đã quyết định cô cần phải gửi thư nếu vẫn muốn Emma là bạn
mình.

Vậy đấy, cô tự nhủ, cố thoát khỏi cảm giác mắc nghẹn nơi cổ họng. Giờ

anh ấy ghét mình rồi. Cô biết mình đã làm anh đau đớn. Có lẽ cũng nhiều
như anh đã làm với cô.

Cô đứng dậy, vuốt lại những nếp gấp trên bộ váy màu vàng nhạt. Đó

chính là bộ váy anh đã mua cho cô ở Truro. Cô không chắc tại sao mình lại
yêu cầu người hầu lấy bộ váy đó ra khỏi tủ sáng nay. Có lẽ nó là một cố
gắng tuyệt vọng để giữ lại chút xíu niềm hạnh phúc của cô.

Giờ cô chỉ thấy thật ngu ngốc. Như thể bộ váy này có thể hàn gắn trái

tim tan vỡ của cô vậy.

Giữ thẳng vai, Henry bước ra hành lang và nhẹ nhàng đóng cánh cửa

phía sau. Cô phải tỏ ra bình thường. Đó là việc khó khăn nhất cô từng làm,
nhưng cô sẽ phải cư xử như thể chẳng có gì sai cả. Cô không biết Dunford
đã nhận được bức thư gửi Rosalind chưa, và anh sẽ nghi ngờ nếu cô hành
động khác lạ. Cô đến đầu cầu thang, bước xuống bậc đầu tiên. Ôi, Chúa ơi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.