TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 307

“Tôi nói ‘đóng cửa lại’.”
Henry mở miệng nhưng không thốt được lời nào. Cô quay lại và đóng

cửa. Cô không bước tiếp đến giữa phòng để có thể chạy trốn ngay nếu cần
thiết. Cô là một kẻ hèn nhát và cô biết điều đó, nhưng lúc này cô không
quan tâm. Cô siết chặt tay và đợi anh quay lại. Gần một phút trôi qua, vẫn
không thấy anh nói hay cử động, cô buộc phải gọi anh lần nữa.

Anh đột ngột xoay người, khiến cô ngạc nhiên với nụ cười trên khuôn

mặt.

“Dunford?” cô không cố ý thì thầm.
“Henry. Tình yêu của tôi.” Anh bước một bước về phía cô.

Mắt cô mở lớn. Nụ cười của anh vẫn như mọi khi, vẫn cách uốn cong

môi như thế, thậm chí tia sáng lóe lên của hàm răng trắng cũng vẫn thế.
Nhưng mắt anh... ôi, thật nặng nề.

Cô buộc mình không được quay ngược lại và cố gắng một nụ cười táo

bạo lên mặt. “Anh cần nói gì với em, Dunford?”

“Tôi có cần lý do đặc biệt mới được đến thăm vị hôn thê của mình

không?”

Chắc do cô tưởng tượng nên mới nghe thấy anh hơi nhấn giọng vào từ

“vị hôn thê.”

Anh bắt đầu bước về phía cô, bước chân dài chắc chắn của anh khiến cô

nhớ đến bước chân mèo đang săn mồi. Cô dịch sang vài bước, vừa đủ để
anh đứng ngay bên cạnh mình.

Cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên.

Dunford bước thêm hai bước nữa đến cửa, rồi anh khóa cửa lại. Miệng

Henry trở nên khô khốc. “Nhưng Dunford... Danh tiếng của em... có thể bị
hỏng.”

“Họ sẽ cho phép tôi.”
“Họ nào?” cô ngốc nghếch hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.