TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 309

vị.”

Henry lùi lại một bước. Cô không định làm thế nhưng không thể điều

khiển nổi bản thân.

“Em có chắc không sợ tôi không, Hen?” Anh bước tới.
Một cách điên cuồng, cô lắc đầu. Thật sai lầm, cực kỳ sai lầm. Lạy Chúa,

cô cầu khẩn, hãy khiến anh ấy yêu con hay ghét con chứ không phải thế
này. Ôi, không phải thế này...

“Có chuyện gì sao, cô nàng tinh ranh?” giọng anh không có vẻ đang

quan tâm tới điều đó.

“Đừng đùa giỡn em, thưa ngài.”
Anh nheo mắt. “Đừng đùa giỡn em ư? Thật là cách chọn từ lạ lùng.”
Anh lại tiến một bước nữa về phía cô, cố đọc biểu hiện trong mắt cô.

Anh không hiểu nổi cô chiều nay. Anh đã nghĩ cô sẽ vào phòng, cười nói
như những lần anh đến thăm trước đó. Thay vào đó cô lại căng thẳng và
lãnh đạm, như thể cô đang đợi nghe tin xấu vậy.

Đúng là lố bịch. Cô không thể biết đã vô tình gửi nhầm bức thư lẽ ra phải

đến tay cô bạn thân Rosalind cho anh. Dù Rosalind là ai, cô ta cũng không
sống ở London hoặc Dunford đã nghe về cô ta. Và chẳng có cách nào để
nhận được thư của Henry và trả lời trong vòng có một ngày.

“Đùa giỡn với em?” anh lặp lại. “Sao em nghĩ tôi muốn đùa giỡn với em,

Henry?”

“Em... em không biết,” cô lắp bắp.

Cô ấy đang nói dối. Anh có thể thấy điều đó trong mắt cô. Nhưng cả đời

anh cũng không thể tưởng tượng nổi lý do cô nói dối. Cô ấy phải nói dối về
chuyện gì? Anh nhắm mắt một giây, hít một hơi sâu. Có lẽ anh đã hiểu
nhầm cô. Anh đã quá tức giận và vẫn quá yêu nên không biết phải nghĩ gì.

Anh mở mắt. Cô đang nhìn ra chỗ khác, tập trung vào bức tranh phía bên

kia phòng. Anh có thể thấy đường ngấn thanh lịch, gợi cảm ở cổ cô... và cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.