TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 311

Lạy Chúa, anh muốn cô, và điều đó lớn hơn, biến cơn giận dữ của anh

thành ham muốn. Môi anh mềm hơn, chỉ đòi hỏi sự vui sướng. Anh kéo nụ
hôn dọc theo hàm lên đến tai cô xuống cổ và chạm vào làn da mềm được
bao bởi vạt váy vàng nhạt. “Nói tôi biết em không thể cảm thấy nó,” anh thì
thầm đe dọa. “Nói đi.”

Henry chỉ lắc đầu, không chắc mình nên ra hiệu cho anh ngừng lại hay

cho phép cảm giác của nhu cầu cần anh thúc giục trong cô.

Dunford nghe thấy tiếng rên ham muốn của cô, và trong một giây anh

không biết mình đã thua hay thắng. Rồi anh nhận ra điều đó chẳng quan
trọng.

“Chúa ơi, mình là một con lừa,” anh giận dữ thì thầm với bản thân vì đã

để ham muốn vượt qua chính mình.

Henry đã phản bội anh, phản bội anh, và anh vẫn không thể rời tay khỏi

cô.

“Anh vừa nói gì?”
Dunford thấy chẳng có lý do gì phải trả lời cô. Chẳng cần thiết để dài

dòng giải thích anh muốn cô nhiều thế nào và, chết tiệt vẫn yêu cô dù cô
nói dối. Anh chỉ lẩm bẩm, “Im đi, Hen,” và ấn cô ngồi xuống ghế.

Henry cứng người. Giọng Dunford đã dịu lại, nhưng từ ngữ anh dùng thì

không. Tuy nhiên, có lẽ đây là lần cuối cô có thể ôm anh như vậy, lần cuối
cô có thể giả vờ anh vẫn yêu cô.

Cô thấy mình chìm dần vào tấm đệm sang trọng, cảm thấy sức nóng của

cơ thể anh đang trùm lên mình.

Henry không thể vòng tay ôm anh, nhưng cô cũng không có sự dũng cảm

để kéo mình đi. Anh có yêu cô không?

Cô nhìn xuống, tâm trí tách khỏi cơ thể đang cháy bỏng. Những nụ hôn

của anh đã để lại dấu vết trên áo lót của cô.

Anh chẳng quan tâm điều đó. Anh đang làm vậy để trừng phạt cô. Anh

sẽ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.