TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 313

Cô vẫn đứng yên, không thể phủ nhận điều đó.
“Giờ em muốn tôi.”

Bằng cách nào đó cô đã lắc đầu. Anh có thể thấy cô đã lấy hết can đảm

để làm được điều đó.

“Có,” anh nói ngọt ngào. “Em có muốn.”
“Không, Dunford. Em không muốn. Em không...”

Nhưng lời của cô đã bị cắt ngang bởi môi anh đang đè lên môi cô. Nụ

hôn dữ dội đòi hỏi. Henry cảm thấy nghẹt thở, ngột ngạt bởi sức nặng của
sự tức giận trong anh và cả cảm giác vô cảm trong cô.

Cô không thể để Dunford làm vậy. Cô không thể để anh dùng cơn giận

dữ để khiến cô muốn anh. Cô giật mạnh đầu, dứt môi ra khỏi anh.

“Được thôi” anh lẩm bẩm, dùng tay ôm ngực cô. “Cái miệng dối trá của

em không phải thứ hấp dẫn tôi nhất.”

“Dừng lại!” Cô đẩy vào ngực anh, nhưng tay anh đã kẹp cứng cô như

gọng kìm. “Anh không thể làm thế.”

Anh nhếch mép cười nhạo báng. “Tôi không thể ư?”
“Anh không phải chồng em,” cô nói, giọng run lên vì tức giận khi cô

dùng mu bàn tay lau miệng. “Anh không có quyền với cơ thể em.”

Anh để cô đi và tựa lưng vào khung cửa, giả vờ như lười biếng. “Em

đang nói với tôi em muốn hủy bỏ đám cưới?”

“Tại sao anh nghĩ em muốn điều đó?” cô hỏi, biết rằng anh nghĩ cô muốn

cưới anh vì điền trang Stannage.

“Tôi không thể hiểu được bất cứ lý do nào,” anh nói bằng giọng nặng nề.

“Thực tế, tôi thấy mình có đủ mọi thứ em cần với một người chồng.”

“Hôm nay chúng ta đang cảm thấy tốt hơn một chút phải không?” cô vặn

lại.

Anh di chuyển nhanh như chớp, ép cô vào tường, tay anh giữ chắc hai

vai cô. “Chúng ta,” anh nói mỉa mai, “đang cảm thấy có một chút nhầm lẫn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.