TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 314

Chúng ta đang tự hỏi tại sao vị hôn thê của mình lại hành động lạ lùng vậy.
Chúng ta đang tự hỏi có lẽ cô ấy có điều gì muốn nói.”

Henry cảm thấy nghẹt thở. Đây không phải thứ cô muốn sao? Sao cô lại

cảm thấy tồi tệ đến thế?

“Henry?”
Cô nhìn anh chằm chằm, nhớ lại mọi điều tốt đẹp anh đã làm với cô. Anh

đã mua cho cô bộ váy khi không ai nghĩ ra điều đó. Anh đã đưa cô đến
London và đảm bảo để cô có khoảng thời gian đáng yêu khi ở đây. Và lúc
nào anh cũng mỉm cười.

Thật khó để dung hòa hình ảnh đó với người đàn ông độc ác nhạo báng

đang đứng trước mặt cô. Nhưng cô không thể tự mình công khai hạ nhục
anh. “Tôi sẽ không hủy hôn, thưa ngài.”

Anh nghiêng đầu. “Tôi chỉ có thể phỏng đoán từ thái độ này là em muốn

tôi làm điều đó.”

Cô không nói gì.
“Chắc em biết, là một quý ông trọng danh dự, tôi không thể làm thế.”

Môi cô hé mở. Mất vài giây trước khi cô nói được, “Ý anh là gì?”
Dunford nhìn cô gần hơn. Cái quái gì khiến cô thích thú với việc anh có

thể hay không thể hủy hôn với cô? Chỉ có một điều anh chắc là cô không
muốn anh làm vậy. Nếu anh làm thế, cô sẽ mất điền trang Stannage mãi
mãi.

“Tại sao anh không thể từ bỏ,” cô thúc ép. “Tại sao?”

“Tôi thấy chúng ta đã chưa dạy hết các quy tắc xã hội cần thiết cho em.

Một quý ông trọng danh dự không bao giờ bỏ rơi một phụ nữ. Trừ khi cô ta
chứng minh mình không chung thủy, và thậm chí có khi chẳng cần thế.”

“Em chưa hề phản bội anh,” cô bật thốt lên.
Không phải với cơ thể em, anh nghĩ. Chỉ bằng linh hồn em thôi. Sao cô

có thể yêu anh nhiều như tình yêu của cô dành cho đất đai? Không có ai có
trái tim đủ lớn như vậy. Anh thở dài. “Tôi biết em không phản bội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.