TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 300

Khi Henry tỉnh dậy vào sáng hôm sau, áo gối của cô ướt đẫm nước mắt.
Cô nhìn chằm chằm vào nó mà không hiểu chuyện gì. Cô đã không khóc

đến khi thiếp đi tối qua; thực tế là cô chỉ cảm thấy trống rỗng và vô cảm.
Cô chưa từng nghe đến nỗi buồn quá lớn có thể khiến một người khóc
trong khi ngủ.

Tuy nhiên, cô không thể tưởng tượng được nỗi buồn nào lớn hơn. Cô

không thể cưới anh. Đó là ý nghĩ rõ ràng duy nhất trong đầu cô. Cô biết
phần lớn các cuộc hôn nhân không dựa trên tình yêu, nhưng làm sao cô có
thể gắn đời mình với một người đàn ông không trung thực, tuyên bố yêu
cô, rồi làm tình với người khác chỉ hai tuần trước ngày cưới?

Anh phải thấy hối tiếc, và phải chịu trách nhiệm về việc đó. Tại sao anh

lại cùm đời mình vào một con bé kỳ quặc như con trai, con bé còn không
biết sự khác biệt giữa váy mặc ban ngày và áo choàng buổi tối?

Anh đã nói yêu cô. Cô đã tin anh. Cô đúng là ngốc.

Trừ khi...
Cô nấc nghẹn.
Có lẽ anh đã yêu cô. Có lẽ cô đã không hiểu anh. Có lẽ cô đơn giản là

không đủ nữ tính để thỏa mãn anh. Có lẽ anh cần nhiều hơn những gì cô có
thể. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là anh nói dối. Cô không biết nên tin vào điều
gì.

Điều ngạc nhiên là cô không thấy ghét anh. Anh đã làm quá nhiều cho

cô, đã đối xử quá tốt với cô, khiến cô chẳng thể ghét anh. Cô không nghĩ
anh ngủ với Christine vì muốn làm tổn thương cô. Và cô không nghĩ anh
làm vậy vì sự kích động xấu xa nào đó.

Không, chắc anh ngủ với cô ta chỉ bởi anh nghĩ mình có quyền đó. Anh

là đàn ông, và đàn ông vẫn làm những việc như thế.

Sẽ không đau đớn nhiều đến thế nếu anh không nói anh yêu cô. Cô thậm

chí có thể vẫn kết hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.