TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 299

Sau đó cô bắt đầu bày tỏ sự lo lắng. Cô có tích lũy được một ít tiền,

nhưng chuyện gì xảy ra nếu cô không tìm được người bảo trợ khác?
Dunford đã nói với cô về Bá tước Billington và mất một tiếng tiếp theo để
đảm bảo rằng anh sẽ trả thêm cho cô chút tiền và cô có thể ở trong ngôi nhà
này đến khi hết hạn thuê.

Cuối cùng cô chỉ còn biết thở dài và chấp nhận số phận của mình. Anh

muốn đi, nhưng cô đặt tay lên tay anh và mời anh một tách trà. Cô nói họ
có thể thành bạn bè thay vì là người tình. Cô không có nhiều bạn, công việc
của cô không cho phép điều đó. Trà và trò chuyện là tất cả những gì cô
muốn. Chỉ là một ai đó để nói chuyện.

Dunford nhìn vào đôi mắt đen của cô. Cô đang nói sự thật. Nếu có điều

gì có thể nói về Christine thì chính là sự thành thực. Và thế là, bởi anh đã
luôn yêu mến cô, anh ở lại và nói chuyện.

Họ buôn đủ chuyện; họ nói về chính trị. Cô kể với anh về em trai trong

quân đội, và anh nói với cô về Henry. Cô dường như không có chút cay
đắng nào về vị hôn thê của anh; thực tế cô đã cười khi anh kể với cô về tai
nạn với con lợn và nói với anh cô mừng cho anh. Cuối cùng, anh đặt một
nụ hôn trong sáng như với em gái lên môi cô. “Em sẽ hạnh phúc với
Billington,” anh nói với cô. “Đó là một người đàn ông tốt.”

Môi cô cong lên thành một nụ cười buồn. “Nếu anh nói thế thì chắc là

như vậy.”

Anh nhìn vào đồng hồ bỏ túi khi đến gần xe ngựa và thề rằng anh không

nghĩ mình ở lại muộn đến vậy. Ngày mai anh sẽ mệt đây. À tốt, anh nghĩ
mình có thể ngủ đến trưa nếu vẫn liêu xiêu như vậy. Anh chẳng có kế
hoạch gì ngoài kế hoạch đi dạo hàng ngày vào buổi chiều với Henry.

Henry.
Chỉ nghĩ đến cô thôi cũng khiến anh mỉm cười.

• • •

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.