TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 297

Trước khi cửa đóng, Christine đặt tay lên phía sau đầu Dunford, kéo môi

anh xuống môi cô. Nắm đấm của Henry siết chặt. Cửa đóng lại trước khi cô
kịp nhìn thấy họ hôn nhau thế nào.

Cô nhìn xuống tay. Móng tay cô đã cào bàn tay rớm máu. “Không phải

lỗi của anh ấy,” cô lẩm bẩm trong lòng. “Anh ấy không hôn trước. Không
phải lỗi của anh ấy.”

“Cô nói gì à?” người đánh xe hỏi.
“Không.”
Người đánh xe ngồi xuống, thầm quyết định rằng tất cả những truyền

thuyết về sự tối dạ của phụ nữ đều được khẳng định.

Henry vỗ tay bồn chồn vào ghế. Mất bao lâu để anh nói với Christine

rằng cô ta phải đi tìm người bảo trợ mới? Mười lăm phút? Nửa giờ? Chắc
không thể lâu hơn thế. Có lẽ bốn mươi lăm phút chỉ cần rộng rãi chút, trong
trường hợp anh phải thu xếp tiền nong cho cô ta. Henry không quan tâm
anh phải đưa cô ta bao nhiêu vàng, miễn là thoát khỏi cô ta. Thế là tốt rồi.

Cố hít sâu để bình tâm trở lại, Henry đặt đồng hồ lên đùi. Cô nhìn chằm

chằm vào nó đến khi nhìn một thành hai, đến khi chảy nước mắt. Cô nhìn
kim phút chỉ đến số ba rồi nghiêm khắc tự nhủ rằng mình đã quá lạc quan,
anh không thể làm xong việc chỉ trong vòng mười lăm phút.

Cô tiếp tục nhìn kim phút hạ thấp dần đến khi chạm vào số sáu. Cô khó

nhọc nuốt nước bọt, tự nhủ bởi vị hôn thê của mình quá tốt nên anh muốn
báo tin cho người tình một cách nhẹ nhàng. Thế mới phải mất nhiều thời
gian đến vậy.

Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, và cô phải cố ngăn tiếng nấc. Thậm

chí người đàn ông tốt nhất cũng có thể chia tay người tình trong bốn mươi
lăm phút.

Xa xa vọng đến tiếng chuông đồng hồ điểm một giờ.
Rồi điểm hai giờ.

Và sau đó, không thể tin nổi, ba hồi chuông vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.