TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 296

Henry liếc đồng hồ. Mười một giờ năm mươi sáu phút.
Dunford vẫn chưa đến. Anh là người cực kỳ đúng giờ chứ không phải

tuýp người gây phiền phức cho chủ nhà bằng việc đến sớm. “Ờ, tôi sẽ đợi
một chút,” cô gọi với ra. “Tôi hẹn gặp một người và ngài ấy chưa đến.”

“Sẽ phải trả thêm tiền đấy.”
“Tôi sẽ trả cho thời gian đợi.”
Người đánh xe hài lòng nhìn cô, quyết định rằng chỉ những người có tiền

để phung phí mới ăn mặc kỳ quặc như vậy nên ông ta ngồi xuống, tính toán
rằng thà ngồi im ở Bloomsbury còn dễ kiếm tiền hơn đi lòng vòng tìm
khách khác.

Henry nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ nhỏ trên tay, đếm từng phút

đến đúng mười hai giờ. Cuối cùng cô nghe thấy tiếng vó ngựa lóc cóc và
nhìn lên, cô nhận ra cỗ xe đang đi trên phố là của Dunford.

Cô cố giữ hơi thở. Anh bước xuống, trông rất thanh lịch, và như mọi khi,

cực kỳ đẹp trai. Cô thở dài khó chịu.

Người tình của anh sẽ không muốn anh ra đi khi mà trông anh như vậy.

“Có phải người cô đang đợi kia không?” người đánh xe hỏi.
“Không phải,” cô nói dối. “Tôi sẽ phải đợi thêm chút nữa.”
Người đánh xe nhún vai. “Tiền của cô thôi.”

Dunford đi lên bậc thang và gõ cửa. Âm thanh của tiếng gõ vào cánh cửa

đồng vang khắp phố, khiến những dây thần kinh của Henry căng như dây
đàn. Cô dán mặt vào cửa sổ. Có lẽ Christine Fowler có người hầu mở cửa,
nhưng Henry muốn nhìn rõ hơn.

Cửa nhà bật mở, để lộ ra hình ảnh một người phụ nữ đáng yêu với mái

tóc đen xõa trên lưng thành từng lọn sóng. Người phụ nữ ấy rõ ràng không
mặc trang phục tiếp khách thông thường. Henry nhìn xuống bộ trang phục
rõ ràng không dành cho phái nữ của mình và cố quên đi cảm giác nôn nao
trong dạ dày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.