TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 294

“Ít ra chúng ta có thể về sớm. Tất cả những âm thanh đó khiến tôi kiệt

sức.”

“Tôi cũng thế. May mắn là tôi sẽ được nằm trên giường trước nửa đêm.”

Nửa đêm. Henry hắng giọng. “Mấy giờ rồi?”
“Cũng phải gần mười một rưỡi rồi. Lúc chúng ta đã rời đi khoảng mười

lăm phút.”

Henry ước có cách nào đó để tim cô ngừng đập liên hồi thế này. Dunford

có lẽ đang chuẩn bị rời câu lạc bộ. Sau đó anh sẽ lên đường đến
Bloomsbury, dừng lại ở số nhà mười bốn, quảng trường Russen. Cô thầm
nguyền rủa Phu nhân Wolcott vì đã nói cho cô biết địa chỉ. Cô không thể
ngừng việc tìm kiếm nó trên bản đồ. Điều đó khiến mọi việc khó khăn hơn
khi biết chính xác nơi anh sẽ đến.

Cỗ xe dừng lại trước cổng biệt thự Blydon, và một người hầu lập tức có

mặt để giúp hai quý phu nhân xuống xe. Khi họ vào tiền sảnh, Caroline mệt
mỏi tháo găng tay và nói, “Tôi sẽ lên thẳng giường, Henry. Tôi không biết
tại sao, nhưng đúng là kiệt sức rồi. Cô có thể nói người hầu đừng làm phiền
tôi được không?”

Henry gật đầu. “Tôi nghĩ mình sẽ vào thư viện đọc một chút. Hẹn gặp bà

sáng mai.”

Caroline ngáp dài. “Nếu tôi có thể dậy được.”

Henry nhìn bà đi lên cầu thang rồi lang thang xuống sảnh để đến thư

viện. Cô cầm theo một cây nến trên bàn và mở cửa phòng, đưa ngọn lửa lại
gần những cuốn sách để có thể đọc được tiêu đề. Không, cô trầm ngâm, cô
không thích đọc thêm sách của Shakespeare nữa. Tác phẩm “Pamela” của
Richardson thì quá dài. Bộ sách phải đến hơn nghìn trang.

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ để ở góc. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu

vào mặt đồng hồ giúp Henry nhìn giờ khá dễ dàng. Mười một rưỡi. Cô
nghiến răng. Đêm nay chẳng có cách nào giúp cô ngủ được.

Kim phút chậm rãi dịch chuyển sang trái. Henry nhìn chằm chằm vào

đồng hồ đến chỉ mười một giờ ba mươi ba phút. Thật ngu ngốc. Cô không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.