TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 298

Cuối cùng Henry hoàn toàn thất vọng, kêu người đánh xe đã ngủ gật trên

ghế dậy và nói, “Tới quảng trường Grosvenor.”

Ông ta gật đầu, và họ rời đi.

Cô nhìn chằm chằm về phía trước suốt dọc đường về, đôi mắt hoàn toàn

trống rỗng. Chỉ có một lý do giải thích tại sao một người đàn ông lại mất
nhiều thời gian như thế với người tình. Anh đã không trở ra thậm chí sau ba
giờ. Cô nghĩ lại thời gian vụng trộm tại phòng cô khi ở Westonbirt. Anh
chắc chắn không mất đến ba giờ với cô.

Sau tất cả những điều này, tất cả những bài học về việc cư xử phép tắc,

đĩnh đạc và nữ tính, cô vẫn không đủ nữ tính để giữ chân Dunford. Cô sẽ
chẳng bao giờ vượt qua được chính bản thân mình. Cô đã mất trí khi nghĩ
mình có thể thử.

Theo hướng dẫn của Henry, chiếc xe ngựa dừng lại cách lâu đài Blydon

vài nhà. Cô đưa cho người đánh xe nhiều tiền hơn cần thiết rồi bí mật đi bộ
về. Cô lẻn vào nhà mà không tiếng động và đi lên phòng, nơi cô có thể cởi
quần áo, nhét dưới gầm giường và thay áo ngủ. Cái áo đầu tiên cô cầm lên
là cái cô đã mặc khi cô và Dunford... Không, cô không thể mặc nó lần nữa.
Nó đã bị làm cho ô uế. Cô cuộn nó lại và ném vào lò sưởi lấy một cái áo
khác.

Phòng cô thật ấm, nhưng cô đã run rẩy khi chui vào trong chăn.
Cuối cùng Dunford cũng lảo đảo rời nhà Christine lúc bốn rưỡi sáng.

Anh vẫn luôn nghĩ cô là người phụ nữ biết lý lẽ anh coi đó là lý do để mình
quan hệ với cô lâu đến vậy.

Nhưng tối nay, anh đã phải thay đổi suy nghĩ của mình. Đầu tiên cô

khóc, và anh lại không phải loại đàn ông có thể bước đi khi phụ nữ khóc.

Rồi cô mời anh uống rượu, và khi anh uống xong, cô lại mời anh nữa.

Anh từ chối, mỉm cười chế giễu và nói mặc dù cô là một phụ nữ đặc biệt
đáng yêu nhưng rượu cũng không thể dụ dỗ được anh khi anh không muốn
thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.