TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 317

một người hầu nào ra ngoài chào đón họ, lúc đó đã quá mười một giờ nên
cô nghĩ chắc họ đã đi ngủ cả.

Bên cạnh đó, cô đã viết thư về để nhắc họ sẽ đến vào ngày hôm sau. Cô

chưa từng mơ Dunford sẽ nhất định về Cornwall ngay sau đám cưới. Họ
chỉ ở tiệc cưới chừng ba mươi phút trước khi cô bị đẩy vào cỗ xe đang chờ
sẵn.

Quãng đường dọc nước Anh diễn ra trong im lặng và căng thẳng.

Dunford mang theo một quyển sách và lờ cô đi suốt dọc đường. Khi họ đến
quán trọ, chính là nơi họ đã ghé qua lần trước, thần kinh cô căng lên. Cô đã
mất cả ngày để lo sợ về buổi tối. Làm tình trong giận dữ sẽ giống cái gì
đây? Cô không dám nghĩ đến nữa.

Và sau đó anh làm cô hoàn toàn choáng váng khi đặt phòng cho cô phía

dưới phòng anh và nói, “Tôi nghĩ đêm tân hôn nên diễn ra ở điền trang
Stannage. Như thế... hợp lý hơn, em nghĩ vậy không?”

Cô gật đầu biết ơn và trốn vào phòng.

Nhưng giờ cô đã ở đây, và Dunford sẽ đòi đêm tân hôn của anh. Ngọn

lửa trong mắt anh chứng minh ý định đó.

Cô nhìn chằm chằm qua vườn trước. Không có nhiều ánh sáng phát ra từ

ngôi nhà, nhưng Henry biết rõ mảnh đất này đến độ cô có thể vẽ ra từng
nhánh cây. Cô có thể cảm thấy Dunford đang nhìn mình khi cô nhìn những
cơn gió lạnh luồn qua kẽ lá.

“Cảm thấy tốt khi trở về chứ, Henry?”

Cô gật đầu, không đủ can đảm để đối diện với anh.
“Tôi nghĩ nó có thể,” anh lẩm bẩm.
Cô quay người lại, “Anh vui vì trở về chứ?”

Một lúc sau anh mới trả lời, “Tôi không rõ.” Rồi anh thêm vào cộc lốc,

“Vào trong đi, Henry.”

Cô rùng mình bởi giọng nói của anh nhưng vẫn bước vào trong nhà.
Dunford thắp thêm nến. “Đến giờ lên gác rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.