TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 325

khuôn mặt cô khi cười, cười tươi, miệng cô run run lúc cảm thương cho em
bé đã chết trong ngôi nhà hoang.

“Henry,” anh rên lên. Anh yêu cô. Anh lại bị thôi thúc lần nữa, đánh mất

bản thân vào nhịp điệu nguyên thủy. Anh yêu cô. Anh chuyển động. Anh
yêu cô.

Anh hôn trán cô trong nỗ lực tuyệt vọng tiến đến gần hơn với linh hồn

cô.

Anh yêu cô.
Dunford có thể cảm thấy cô đang nhịp nhanh dần bên dưới anh. Những

âm thanh nhỏ kỳ lạ thoát ra từ miệng cô. Rồi cô bật khóc, gọi tên anh, dồn
tất cả năng lượng cho một từ đó.

“Ôi Chúa tôi, Henry!” anh hét lên, không thể điều khiển nổi suy nghĩ,

hành động hay lời nói của mình. “Tôi yêu em!”

Henry hoàn toàn bất động, hàng ngàn ý nghĩ hiện ra trong đầu cô chỉ

trong một giây.

Anh nói yêu cô.

Cô có thể thấy anh trong cửa hiệu thời trang, nhẹ nhàng bắt cô thử, bộ

váy cho cô em gái không hề tồn tại của anh.

Anh có ý đó ư?
Cô nhớ anh ở London, mất tự chủ vì ghen tuông bởi cô đã đi dạo với

Blydon, cùng mọi người.

Liệu anh có thể yêu cô mà vẫn cần một người đàn bà khác?
Cô nhìn mặt anh, tràn đầy dịu dàng nhưng dữ dội khi anh hỏi liệu cô có

muốn anh. Tôi sẽ không làm thế trừ khi em muốn tôi, anh đã nói vậy.

Liệu đó có thể là những từ một người đàn ông không yêu có thể nói?

Anh yêu cô. Cô không nghi ngờ điều đó. Anh yêu cô, nhưng cô vẫn

không đủ đàn bà với anh. Lạy Chúa, như thế còn đau đớn hơn khi nghĩ rằng
anh không yêu cô chút nào.

“Henry?” giọng anh khàn khàn, vẫn còn nguyên niềm đam mê trong đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.