TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 323

anh đã chịu đựng. “Em biết điều gì sao, Henry?” anh hỏi bằng giọng đáng
sợ. “Tôi không có một chút xíu ý tưởng nào.”

Dunford thấy như có ngọn lửa thắp lên trong mắt cô, tức giận với chính

mình vì thích thú sự căng thẳng của Henry, nhưng anh quá giận dữ, phải,
quá giận dữ để có thể làm gì khác hơn ngoài việc kéo cô vào vòng tay và ép
chặt môi cô.

“Nhưng giờ em là của tôi,” anh thì thầm nóng bỏng, lời nói của anh mơn

trớn cổ cô. “Của tôi mãi mãi.”

Anh hôn cô bằng sự nhiệt tình được sinh ra bởi giận dữ cùng tuyệt vọng,

và anh lập tức cảm thấy ham muốn của cô trỗi dậy. Môi cô bắt đầu chuyển
đến thái dương anh, tay cô vuốt ve các cơ bắp trên lưng anh, và môi cô ép
chặt vào anh khẩn thiết.

Đó là một sự tra tấn khủng khiếp, và anh không thể thấy đủ.

“Em là của tôi, Henry,” anh thì thầm. “Của tôi.” Cô rên lên đáp lại.
Anh lăn về chỗ của mình, kéo theo cô cùng anh.
“Ôi, Dunford,” cô thở dài.

“Ôi, Dunford, gì?” anh lẩm bẩm, dùng răng cắn nhẹ dái tai cô.
“Em...” Cô thở hổn hển.
“Em cần tôi không, Henry?”

“Em không...,” cô không thể nói hết câu. Hơi thở của cô giờ lên cao tới

mức không thể nói lên lời.

Anh nhẹ nhàng đưa tay xuống đến khi ôm lấy mông cô và chạm vào cô.

“Em cần tôi không?”

“Có! Có!” Rồi cô mở mắt nhìn anh đắm đuối. “Làm ơn.”

Những suy nghĩ về sự tức giận và trả thù biến khỏi tâm trí Dunford khi

anh nhìn sâu vào đôi mắt xám bạc trong veo của cô. Anh chỉ có thể cảm
thấy tình yêu, chỉ nhớ về nụ cười và sự thân mật họ đã từng chia sẻ. Anh
hôn môi cô và nhớ về lần đầu tiên anh thấy cô cười, nụ cười táo bạo, ngang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.