TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 321

Dunford khiến anh không thể vui vẻ trọn vẹn với hai bầu ngực tuyệt đẹp
này? Cô nghiêng đầu, cố phân tích hình dạng của chúng.

Dunford chớp mắt. Cô gái này, vợ anh, đang xoay cổ ở một tư thế cực kỳ

bất tiện và nhìn chằm chằm vào ngực mình như thể cô chưa từng nhìn thấy
cái gì tương tự như thế vậy.

“Em đang làm gì vậy?” anh hỏi, quá bối rối để có thể tiếp tục tức giận.
“Em không biết.” Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt chứa đầy sự kỳ lạ kết

hợp sự ngần ngại và khó chịu. “Có vẻ chúng không ổn thế nào đó.”

Anh bực mình cắn cảu, “Cái gì không ổn?”

“Ngực của em.”
Nếu cô bắt đầu thuyết trình về so sánh sự khác biệt giữa Do Thái và Hồi

giáo thì anh cũng chẳng ngạc nhiên. “Ngực em làm sao?” anh lặp lại, giọng
anh hơi nghiêm khắc hơn dự định. “Vì Chúa, Henry, chúng đẹp mà.”

Đẹp? Đẹp? Cô không muốn chúng đẹp. Cô muốn chúng hoàn hảo, quyến

rũ, mê hồn. Cô mong Dunford muốn cô nhiều đến độ anh nghĩ cô là người
phụ nữ đẹp nhất trần gian, thậm chí khi cô nặng như đá và có mụn cóc trên
mũi. Cô muốn anh muốn cô nhiều đến độ anh mất hết mọi giác quan.

Hơn hết, cô muốn anh muốn cô nhiều đến độ không bao giờ cần người

phụ nữ nào khác nữa.

“Đẹp” là điều cô không thể chịu đựng được, và ngay cả khi miệng anh

ngậm một bên nhũ hoa của cô trong một nụ hôn bỏng cháy, cô xoay người
tuột khỏi tay anh và nhảy khỏi giường, cuống cuồng nắm lấy tà áo ngủ
quấn lại vào người.

Hơi thở của Dunford đứt quãng. Nỗi đau quá lớn và anh thực sự mất

bình tĩnh với người vợ mới cưới này. “Henry,” anh yêu cầu. “Quay trở lại
giường ngay.”

Cô lắc đầu tự ghét bản thân mình vì đang co rúm lại ở góc phòng nhưng

chẳng thể làm khác được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.