TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 328

Anh đưa một dĩa trứng đã nguội lạnh nữa lên miệng.
Chúng có vị thật kinh khủng nhưng anh không để ý. Anh đang cố nghe

tiếng Henry và điều đó đã xóa đi các giác quan khác của anh.

Em ước em có thể... Em ước em có thể... Em ước em có thể yêu anh.
Chẳng khó để đoán nốt câu của cô.
Dunford nghe thấy tiếng bước chân của cô trên cầu thang và đứng dậy

trước khi cô xuất hiện ở ngưỡng cửa. Khi xuất hiện, trông cô thật mệt mỏi,
mặt nhăn nhó và buồn bã. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới một cách xấc
xược; cô đang mặc trang phục cũ của mình, tóc túm đuôi ngựa.

“Không thể đợi để quay lại công việc sao Henry?” anh nghe thấy chính

mình nói.

Cô gật đầu.
“Nhớ đừng mặc những thứ như vậy ra khỏi trang trại. Giờ em là vợ tôi,

và hành vi của em ảnh hưởng đến tôi.”

Dunford nghe thấy sự chế giễu trong giọng nói và thấy ghét mình vì điều

đó. Anh đã luôn yêu tinh thần độc lập của Henry, đã luôn ngưỡng mộ cảm
giác khi cô mặc quần áo đàn ông lúc làm việc trong trang trại. Giờ anh
đang cố làm cô bị tổn thương, cố làm Henry cảm thấy sự đau đớn cô đã gây
ra cho anh. Anh biết điều đó, và nó khiến anh ghê tởm.

“Em sẽ cố để ứng xử thích hợp,” cô lạnh lùng nói. Nhìn xuống đĩa thức

ăn đã được đặt trước mặt, cô thở dài và đẩy nó ra xa.

Dunford nhướng mày thắc mắc.

“Em không đói.”
“Không đói? Ôi, thôi nào, Henry, em ăn như ngựa vậy.”
Cô rùng mình. “Anh thật tốt khi đã chỉ ra một trong nhiều điểm nữ tính

của em.”

“Em không ăn mặc đúng tư cách như một bà chủ của trang trại.”
“Tình cờ là em thích những trang phục này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.