TIỂU THƯ TINH RANH - Trang 59

Hai mươi phút sau, Dunford đã có mặt để cùng ăn sáng với Henry. Anh

ăn mặc như bình thường, nhưng Henry có thể thấy là nó vẫn quá đẹp đẽ
mặc đi xây chuồng lợn. Cô đã định nói điều đó với anh nhưng lại thôi. Nếu
anh ta bị hỏng quần áo thì càng có thêm lý do anh ta muốn rời đi. Hơn nữa,
cô chắc anh cũng chẳng có đồ gì phù hợp với việc xây chuồng lợn cả.

Anh ngồi đối diện cô và ăn bánh mỳ với thái độ hằn học.

“Không thể ngủ lại phải không?” cô thì thào.
Anh trừng mắt nhìn cô.
Henry giả vờ như không thấy. “Ngài có muốn đọc báo không? Tôi đọc

sắp xong rồi.” Không đợi anh trả lời, cô đẩy tờ báo trước mặt anh.

Dunford nhìn xuống và nhăn nhó. “Tôi đọc nó cách đây hai hôm rồi.”
“Ồ, xin lỗi.” Cô đáp lời, không thể giấu được vẻ tinh nghịch trong giọng

nói. “Phải mất vài ngày báo mới đến được. Chúng ta đang ở nơi tận cùng
của thế giới mà.”

“Tôi sắp nhận ra rồi.”

Cô mỉm cười, hài lòng với kế hoạch đã vạch ra. Sau sự việc sáng nay,

quyết tâm đẩy anh về lại London của cô tăng gấp bốn lần. Cô sợ cảm giác
mà nụ cười của anh mang đến cho mình, cô thực sự không muốn biết nụ
hôn của anh sẽ dẫn tới đâu.

Thực ra cũng không hoàn toàn đúng như thế. Cô muốn biết nụ hôn của

Dunford tiếp theo sẽ như thế nào chết đi được, cô chỉ thấy đau lòng vì chắc
chắn anh chẳng bao giờ để mình biết điều đó.

Chỉ có một cách để Dunford hôn cô lần nữa là để anh nhầm cô với người

phụ nữ khác, và cơ hội cho việc đó xảy ra gần như bằng không. Hơn nữa,
Henry cũng có sự tự ái riêng của mình, ngay cả khi cô đã trót quên nó vào
sáng nay. Cô đặc biệt không muốn biết người mà anh thực sự muốn là ai,
cũng nhiều như việc cô thích anh hôn.

Đàn ông như Dunford không thích phụ nữ như cô, sớm muộn gì anh ta

cũng rời khỏi đây, nên càng bình thường trở lại nhanh thì càng tốt cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.